XtGem Forum catalog
Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328343

Bình chọn: 9.00/10/834 lượt.

iờ phút này nên cảm thán thời

đại tiến bộ, hay là cảm thán bọn trẻ bây giờ ‘trường thành sớm’ nữa đây! Đồng Thiên Ái hiện tại chỉ muốn đi chết cho xong, xấu hổ đưa tay che

mặt, không biết phải trả lời thế nào.

“À! Bởi vì chị Thiên Ái là bạn gái của anh!” Tần Tấn Dương nghĩ nghĩ

một lát cũng chỉ nghĩ ra được đáp án như thế thôi. Hắc Hắc! Đây đúng là

lý do quang minh chính đại nhất đem danh hiệu ‘bạn gái’ đặt trên người

cô.

Một cậu nhóc khác tiếp tục hỏi “Chị Thiên Ái! Đúng là thế sao?”

“……” Đồng Thiên Ái liếc Tần Tấn Dương một cái, không biết làm gì hơn ngoài mỉm cười, gượng gập nói “Hình như…. Đại khái là thế….”

Bọn nhóc bắt đầu nhí nhố nháo loạn, cùng nhau hét lên “A! Chị Thiên Ái có bạn trai kìa! Chị Thiên Ái phải lập gia đình rồi!”

“Thích quá! Chúng ta có kẹo ăn rồi! Có rất nhiều kẹo nha!”

“Không đúng! Trên TV nói bạn gái không phải là vợ. Chị Thiên Ái còn

không có lập gia đình!” cậu nhóc có chút cà lăm cố gắng nói ra ý của

mình.

“Xem ra anh phải nhanh chóng cưới em về nhà mới được!” Tần Tấn Dương

nhỏ giọng nỉ non. Đồng Thiên Ái nghe hắn nói vậy cũng không để ý đến,

đưa tay dùng sức nhéo bắp đùi của hắn. Liếc mắt nhìn thấy hắn nhăn nhó

chịu đau, cô mím môi, tăng thêm lực nhéo. “Thiên Ái! Không còn sớm nữa, con mau về thành phố đi. Mọi người ở đây

ai cũng nhớ con! Đi ra ngoài một mình phải nhớ chăm sóc mình cho tốt nha con!”

Đồng Thiên Ái ôm lấy tay mẹ Từ, cười cười “Con biết mà! mẹ Từ, con ở

ngoài cũng rất nhớ mọi người ở đây! À! Còn có cơm ngon trong nhà nữa

chứ!”

“Mèo nhỏ tham ăn! Được rồi! Không còn sớm nữa! Mau trở về đi thôi! Nơi

này đều tốt cả, con không phải bận tâm nhiều đâu!” Mẹ Từ ngẩng đầu nhìn

ra ngoài cổng, đã thấy Tần Tấn Dương lái xe ra ngoài. Đồng Thiên Ái

gật đầu, ôm mẹ Từ lần cuối “Mẹ Từ! Con đi đây!”

“Thiên Ái!” Mẹ Từ từ phía sau gọi lại. Đồng Thiên Ái ngạc nhiên quay

lại, làm nũng nói “Sao vậy mẹ! Con biết rồi là mẹ Từ không nỡ xa con

đúng không? Con biết mà! Con cũng thế, không nỡ xa mẹ Từ!”

“Đứa ngốc này!” mẹ Từ nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói bình bình “Phải

biết giữ lấy hạnh phúc của chính mình! Không được sợ hãi!”

Đồng Thiên Ái trong lòng buồn bực, cũng cố gắng tươi cười “Con biết rồi mẹ Từ!”

Đúng thế! Cô biết hết! Chỉ có điều cô còn cần thêm một ít thời gian

nữa. Chỉ một ít nữa thôi! Hiện tại tình cảm này trong cô chỉ là thích mà thôi. Chưa phải là yêu.

Đồng Thiên Ái xoay người, trong tầm mắt là sự xuất hiện của Tần Tấn Dương. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, tận sâu trong đáy mắt chỉ có duy

nhất mình cô mà thôi, Đồng Thiên Ái vui vẻ tươi cười, nhẹ bước hướng

anh đi tới.

Tần Tấn Dương thấy cô cách mình ngày càng gần, cảm thấy cô như đang

chạy hướng vào lòng mình, anh vội đưa tay mở cửa xe ra. Đồng Thiên Ái

nheo mắt, cười cười ngồi vào trong xe. Ổn định lại ghế ngồi, cô bình

tĩnh nói “Lái xe đi!” Chiếc xe vừa mới khởi động thì cách đó không xa

một cậu bé cao gầy lon ton chạy đến, lớn tiếng gọi “Chị Thiên Ái!”

Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn ra ngoài, mở to hai mắt ngạc nhiên “Là em sao? Tiểu Lượng! Sao vậy? Không nỡ xa chị Thiên Ái sao?”

“Chị Thiên Ái!” cậu bé có vẻ bất an, cúi đầu nhìn xuống, ấp úng nói

“Các bạn khác đều nói chị Thiên Ái muốn kết hôn! Em nói…. Em nói…..”

“Hả? Em nói sao?” Đồng Thiên Ái kiên nhẫn hỏi lại

Cậu bé như có thêm sức mạnh, ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn về phía Tần Tấn Dương “Em nói nếu như anh này dám khi dễ chị Thiên Ái, em sau này

lớn lên sẽ không bỏ qua cho anh ấy!”

Ách…. Đây là tình huống gì đây? Sao trước mặt lại xuất hiện một tình dịch thế này.

“….” Tần Tấn Dương dở khóc dở cười, không hề nghĩ đến tự nhiên lại xuất hiện “người bảo hộ bé nhỏ” này!

Đồng Thiên Ái sửng sốt, vươn tay ra khỏi cửa sổ, vẫy vẫy tay với cậu

bé “Ngốc này! Em bây giờ phải học thật giỏi, về sau mới có thể trở thành người giỏi được! Biết không?”

“Em biết rồi! Trở thành người giỏi sau đó sẽ bảo vệ chị Thiên Ái!” cậu bé quật cường nói.

Tần Tấn Dương cười cười, cố ý kích cậu nhóc “Chờ đến khi cậu trở

thành người vĩ đại rồi hãy nói! Chỉ là ông trời của Thiên Ái không cần

cậu bảo vệ. Có anh đây rồi!”

“Tần Tấn Dương!” Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, háy anh một cái. Nhận

được ánh mắt của cô, Tần Tấn Dương hơi nhíu lông mày, nghiêng đầu sang chỗ khác, biểu hiện như con nít một dạng, giận dỗi mím môi, không nói

nhiều lời.

“Tiểu Lượng!” từ phía sau, vang lên tiếng gọi của mẹ Từ. Cậu bé nghe có người gọi mình, liền quay đầu lại “Dạ!” một tiếng, sau đó nghiêng đầu

nhìn về Tần Tấn Dương, hừ lạnh một tiếng “Chị Thiên Ái gặp lại! Chị

yên tâm, em nhất định sẽ học thật giỏi!”. Lời nói kiên định vừa xong,

cậu bé liền xoay người chạy về phía mẹ Từ.

Chiếc xe lần nữa chậm rãi khởi động, Đồng Thiên Ái ngoái đầu nhìn

lại, trong lòng chợt có chút ê ẩm, mặc dù vẫn biết, mọi người vẫn luôn ở nơi này, nhưng mỗi lần rời đi, không khỏi khiến lòng cô thương cảm. Cho nên, cô không dám trở lại đây. Cô sợ phải đối mặt với sự chia lìa.

Đồng Thiên Ái trầm tĩnh ngồi trong xe, xuyên qua kính chiếu hậu