
a mới khóc.
“Không có việc gì! Trước tiên cứ như vậy đi!”
Trầm Thù Sắc kinh ngạc nhìn điện thoại đã ngừng cuộc gọi.
“Em làm sao vậy?”. Hách Thừa Hôn quan tâm hỏi.
Cô lắc đầu. Không biết vì sao, mấy lời vừa rồi khiến cô cảm thấy bất an, giống như có chuyện quan trọng gì sắp xảy ra vậy.
Hi vọng chỉ là do cô nghĩ ngợi quá nhiều, hạnh phúc của cô thực sự đã tới, sau này nhất định sẽ kéo dài vĩnh viễn.
Một nữ sinh cấp 2 quỳ bên giường bệnh, cô bé có dung mạo thanh tú,
tuy mới 14 tuổi nhưng dáng dấp đã vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt lộ rõ nỗi
bi thương vô hạn, cô cố gắng tỏ ra kiên cường, nhưng nước mắt không ngăn lại được cứ thế đảo quanh theo viền mắt.
Từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện tới nay chỉ biết mẹ cô sức khỏe thật không tốt, thường xuyên phải vào bệnh viện, nhưng cô chưa từng nghĩ qua, mẹ
cô chưa kịp nhìn thấy cô trưởng thành đã phải rời khỏi thế giới. Cô rất
sợ hãi, cô … vẫn còn là một đứa trẻ!
Người phụ nữ nằm trên giường thực tế cũng chỉ mới hơn 30 tuổi, nhưng
trải qua bệnh tật triền miên, bà thân thể ngày càng gầy yểu, thoạt nhìn
giống như một người đã ngoài 50, 60 tuổi.
Đôi mắt bà ảm đạm u ám, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo. Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng đứa con gái của bà, gương mặt cô bé quả thực rất giống cha
của cô. Nhìn thấy cô, bà cảm giác như nhìn thấy người đó, cũng coi như
là một điều an ủi.
“Bé ngoan, đừng khóc, khóc nhiều sẽ không đẹp a, mẹ chỉ thích nhìn bé ngoan lúc vui vẻ thôi. Đến đây, cười một cái cho mẹ xem nào!”.
Mẹ cô từng nói, lúc cô cười rạng rỡ chính là giống cha mình nhất, “Ông ấy … ông ấy vẫn không thể đến sao?”
“Cha con bận rộn rất nhiều việc”
“Ngay cả … ngay cả mẹ …”, cô không thể nói nên lời, mấy từ “Sắp chết” làm thế nào cũng không ra khỏi miệng, cứ nghẹn ở trong họng, “Ông ta
thực sự ngay cả một chút thời gian rảnh cũng không có sao?”
“Ông ấy muốn đến, nhưng mẹ không cho ông ấy tới”. Người đó chỉ cần
nói vậy là được rồi. “Hiện giờ là thời điểm quan trọng nhất với ông ấy.
Chắc chắn người đó sẽ trở thành đại minh tinh, không nên chỉ vì … việc
nhỏ này mà làm vướng chân hắn”.
Sống chết mà gọi là việc nhỏ? Chỉ có người mẹ này của cô mới cho đó
là việc nhỏ, “Mẹ vì sao phải che chở cho ông ta, ông ta … căn bản không
yêu mẹ, ông ta yêu nhất là …”. Đừng nghĩ là cô không biết, các cô các dì đều nói hết cho cô rồi.
“Không nên nói hắn như vậy”, bà thở dài, “Ông ấy chưa từng lừa dối
mẹ, năm đó khi chúng ta có con, mẹ đã muốn đem bỏ đi, chính là ông ấy
kiên trì muốn mẹ giữ lại. Cuộc sống của chúng ta được như hiện tại cũng
là nhờ có ông ấy”. Năm ấy bà mới 17, người đó mới 15, cả hai đều còn quá trẻ, năm đó hắn phải có dũng khí lớn thế nào mới dám kiên quyết muốn bà sinh ra đứa trẻ.
Đúng vậy, cuộc sống ngoại trừ thiếu tình thương của cha, cô so với nhiều đứa trẻ cùng tuổi khác lại càng sung sướng hơn nhiều.
“Mẹ chỉ muốn con đáp ứng một việc, bất kể là sau này gặp chuyện gì,
phát sinh tình huống như thế nào, con đều phải thay hắn bảo vệ bí mật,
trừ khi hắn … tự mình nói ra”.
Cô bé vẫn quật cường không muốn mở miệng.
“Con gái … làm ơn đáp ứng một lần này thôi”. Bà vuốt nhẹ khuôn mặt
ngập tràn nước mắt của cô, “Đây là lần đầu tiên mẹ cầu xin con, có lẽ …
cũng chính là lần cuối cùng”.
“Vâng … con đồng ý”. Cô gái nặng nề gật đầu, rơi lệ không ngừng.
Người phụ nữ chỉ cần có thế, như là hoàn thành việc hệ trọng nhất
trong cuộc đời, bà lưu luyến nhìn lần cuối gương mặt yêu dấu kia, chỉ
chốc lát sau bà hô hấp bắt đầu khó khăn, ngày càng yếu ớt, đôi mắt từ từ nhắm lại, tay cũng buông rơi xuống.
“Không ….”, Trầm Thù Sắc giật mình bật người dậy, miệng thở hổn hển,
cô kinh hoàng nhìn bốn phía, lúc này mới xác định vừa rồi chỉ là mơ.
Lấy tay lau mặt, cô để chân trần đi qua đem tấm rèm cửa dày cộm kéo
ra, phát hiện bên ngoài mặt trời đã ngả về tây. Đúng rồi, buổi chiều
khoảng 2 rưỡi có ngủ một lúc, thông thường chỉ nghỉ ngơi khoảng 1 tiếng
đồng hồ cô tự nhiên tỉnh lại, không ngờ hôm nay ngủ thẳng một mạch đến
chiều.
Mẹ … cô đã lâu không nằm mơ thấy bà, thế nào buổi chiều là mơ thấy giấc mơ cũ này?
Là do quá hạnh phúc sao? Mới có nửa tháng trước thôi, tâm trạng cô
luôn luôn cực kì khổ sở, cô cùng Hách Thừa Hôn có quá nhiều hiểu lầm lẫn nhau, thật vất vả mới quay lại được với nhau, tuy nói vẫn còn một vấn
đề chưa giải quyết xong, nhưng cả hai đều muốn làm lại từ đầu, rất nhiều việc, hắn tựa hồ cũng không còn tính toán nữa.
Cuộc sống hiện tại, cô cảm thấy thực sự hạnh phúc.
Mọi người thường nói, một người gặp được nhiều vui vẻ đôi lúc sẽ mơ
thấy những giấc mộng trái ngược với thực tế. Là như thế này sao?
Thực ra, trong lòng cô vẫn còn nỗi bất an mơ hồ.
Từ lúc chị Lư gọi điện cho cô, vội vội vàng vàng đi làm việc khác,
Thù Sắc vẫn cảm thấy không ổn, bởi vì chị Lư là một người trầm tĩnh,
điềm đạm, chuyện có thể khiến chị ấy lúng túng không có nhiều lắm. Cô
cảm giác, chuyện đó nhất định liên quan đến một người – Sở Hành.
Hơn một tháng trước hắn về nước để tuyên truyền cho bộ phim mới, tuy
nói là lần này trở về tương đối lâu, nhưng từ khi hắn sang đị