
” Nobunaga vươn tay, mắt lé nhìn Feitan đang tối tăm.
Sợi Niệm phản quang dưới ánh mặt trời chiếu trong phòng, không chút thương
tiếc không chút tình cảm xé mở ra động tĩnh mạch của đối phương, sợi
Niệm chi chít dày đặc đến mức không khí cũng không thể xen vào, phương
thức truyền máu nguyên thủy hữu hiệu nhất nhưng cũng huyết tinh nhất,
khiến da đầu người ta run lên.
Thủ pháp của Machi rất điêu luyện, xem ra làm không ít lần.
“Nằm xuống.”
Feitan không chút do dự cởi bỏ áo khoác cao cổ màu đen, trực tiếp nằm lên mặt đất đầy đá vụn lạnh lẽo.
Machi giơ lên móng tay có chút bẩn, “xoẹt” một tiếng, móng tay đâm vào da Feitan, bắt đầu rạch từ ngực tới bụng.
Mùi máu tràn ngập toàn bộ căn cứ, Nobunaga huýt sáo một tiếng “Đúng là cao
thủ, Niệm lực trực tiếp chui phá mạch máu tạo vết rách cho lục phủ ngũ
tạng, chiêu này được!”
Machi nghiêm túc nhăn mày lại, sợi Niệm trong suốt vừa ngoan tuyệt vừa nhanh chóng vá lại vết rách trí mạng này.
Máu, giống như hồng thủy, ào ào đổ ra.
Không ai có biểu cảm gì khác thường, mạng đều là lấy trở về như vậy, chỉ cần
khâu xong vết thương trước khi máu chảy hết là được.
Loại vết
thương này cần phải để ý nhiều thứ, Machi dựa vào kinh nghiệm tích lũy,
cuối cùng lại kéo một đồng bạn từ con đường tử vong trở về một lần nữa.
Một mũi khâu cuối cùng chấm dứt, cô lập tức cắt đứt sợi Niệm rồi lui lại, một giây cũng chưa dừng lại.
Nobunaga liếm liếm vết thương trên tay vừa khâu xong, miệng đầy máu, hắn cho tay vào túi lấy ra một cái bánh mì.
“Anh muốn chết sao?” Feitan trần nửa thân trên, nằm trong vũng máu của chính hắn, vết thương vừa xử lý khiến hắn không thể động đậy, trạng thái suy
yếu này khiến ngực hắn tràn ngập nóng nảy vặn vẹo, gần như phát điên.
“Dù sao hiện tại anh không đánh lại tôi, chờ anh có thể chạy có thể nhảy
thì lại đến chém tôi đi.” Nobunaga quơ quơ hai chân đầy lông, giơ bánh
mì lên nói.
Về phần Feitan, cứ để cho hắn nằm đến khi có thể đứng lên rồi nói sau.
Trước kia, bọn họ đều là như vậy.
“Pakun, Feitan thất bại.”
Machi đi đến cầu thang bị hỏng, ngồi xuống, đối diện là người phụ nữ mặt tàn nhang.
“Không, nếu bang chủ thật sự đang ở con phố kia, thì động tĩnh mà Feitan gây ra cũng đủ để nói cho bang chủ rất nhiều tin tức, chúng ta chỉ là không
thể xác định rốt cuộc bang chủ có ở nơi đó hay không thôi.”
Cô
gái bị gọi tên tựa vào góc tường, cầm một cái hộp sắt hình chữ nhật
trong tay, cô nói với Machi: “Chúng ta tổng cộng phân ba đợt ra
Meteorcity, bang chủ cùng Ubogin đi trước, kết quả Ubogin bị bắt, lúc
chúng ta cứu Ubogin về thì lại không thấy bang chủ đâu, theo lời nói của Ubogin thì có thể phân tích ra bang chủ hẳn là đã ra được Meteorcity,
vậy nhất định bang chủ sẽ dừng lại ở Esme, để chờ tiếp ứng chúng ta.
Hiện tại, quan trọng nhất chính là bang chủ ở chỗ nào của Esme.”
“Đám sâu kia, phiền chết đi được.” Machi mặt âm trầm nói.
“Phố Bối Bối, phố Số 13, Lệ Đại Đạo, ba lực lượng trung kiên đóng quân bảo
vệ Esme, bang chủ nhất định sẽ vào một trong những nơi đó. Chúng ta
trước mắt không đủ lực lượng để xâm nhập cả ba nơi này, nhưng chúng ta
chỉ cần đi làm ồn ào là đủ rồi.” Pakun cười lạnh một tiếng, nhẹ tay vỗ
vỗ hộp sắt.
“Đúng vậy, đại náo một hồi, nếu bang chủ ở đó, tuyệt đối sẽ biết là chúng ta.” trong miệng Nobunaga đầy bánh mì, một bàn tay gãi gãi lưng, bước lên cầu thang lên tầng.
“Trước hết hãy giết
sạch hủy sạch phố Bối Bối.” Nằm ở trong vũng máu tươi, đáy mắt Feitan
hiện lên sự cuồng bạo, tiếng nói trầm mang theo điên cuồng phẫn nộ.
“Được, chờ anh đi được rồi hãng giơ chân đi, khó mà tìm được nơi dừng chân tốt thế này, tôi muốn đi ngủ, gian phòng thứ hai bên trái trên tầng hai là
của tôi.” Nobunaga xoay chân mới vừa đi đến bậc cầu thang cuối, bỗng
quay đầu nhìn lại, một bước bước lên khoảng không sau đó lăn xuống cầu
thang, Machi ngồi ở đầu cầu thang hơi xoay người, tùy ý hắn qua bên cạnh mà lăn xuống.
Nobunaga một tay chống đỡ thân mình, một cái lộn vòng vững vàng rơi xuống đất, ngẩng đầu kêu to “Bang chủ!”
Ánh mắt của mọi người trong phòng “Xoát” nhìn lên tầng hai.
Mái tóc màu đen mềm mại, trong con ngươi đen trong trẻo mà lạnh lùng có
chút nhàn tản, biểu cảm tựa tiếu phi tiếu khiến thiếu niên thêm vài phần bí hiểm.
Thiếu niên được gọi là “bang chủ” đặt hai tay lên lan
can, cười mỉm chào hỏi vài người ở tầng một “Xin chào, đã lâu không gặp, Ubogin đâu?”
“Hắn bị thương vẫn còn ở Meteorcity, bang chủ, anh thật sự ở phố Bối Bối.” Pakun từ góc đi đến giữa phòng, ngẩng đầu nhìn
về phía thiếu niên tóc đen trên lầu.
“Thế à, ở bên kia cũng tốt, chờ kế hoạch bắt đầu, Meteorcity có Ubogin ở có thể ức chế rất nhiều
nhân tố không xác định.” Hắn nhẹ vỗ miệng, trầm tư rồi mới cười nói:
“Đêm qua người kia quả nhiên là Feitan, kẻ đả thương anh là người canh
gác cửa Harris phải không.”
“Hắn tên là Harris?” Feitan mặt
không đổi sắc chịu đựng nội tạng kêu gào đau đớn cả người máu chảy đầm
đìa, đứng lên từ mặt đất, trong mắt vàng đầy mạch máu “Tôi muốn giết
hắn.”
“Hiện tại thực lực của anh chưa giết được hắn, dù