Duck hunt
Chú Thiền Ký

Chú Thiền Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322562

Bình chọn: 8.5.00/10/256 lượt.

không?

“A Thiền!” Mộc Trụ số chết hướng lên phía trước vài bước, lại bị thị vệ ngăn lại.

Nhan Chú ôm lấy Tiểu Thiền, trong mắt bắn ra ánh sáng âm u, cười khẽ: “Mộc Trụ ca, a Thiền, thật là tình chàng ý thiếp?”

Tiểu Thiền lạnh run, thân thể rụt lui về phía sau.

Không! Mộc Trụ ca không có thể dính vào đại tai tinh như nàng.

Nàng cúi đầu, dùng sức cắn chặt môi, không để ý đến Mộc Trụ đang kêu to.

Nhan Chú trong lòng trầm xuống: “Ngươi yêu thương tiểu tử này như vậy!”

Nhan sắc trong mắt hắn càng sâu, trên khuôn mặt đao tước lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Buông hắn ra, cho hắn lại đây.”

Hán tử trẻ tuổi vuốt vuốt quần áo, sải bước đi tới, khí độ có chút bất phàm.

Nhan Chú âm thầm thấy kỳ lạ: “Còn có chút không giống anh nông dân bình thường.”

Giáo úy dưới chướng Đô Ngu Hầu, Mã Kiêu – Mã Mộc Trụ, gặp qua Nhan đại nhân.” Hán tử khom người chào, cao giọng nói.

Đô Ngu Hầu? Trong mắt Nhan Chú u quang chợt lóe.

Dưới chướng Đô Ngu Hầu, thì phải là thị vệ Đại Đường quốc, hắc hắc, càng thú vị.”Mã giáo úy nói đùa, Nhan mỗ một người thảo dân, thế nào xứng với hai chữ ‘Đại nhân’?!”

Tiểu Thiền mới đầu kinh ngạc không hiểu, chợt thoải mái: “Mộc Trụ ca từ nhỏ đã hùng tâm tráng chí, có thể thành công trong sự nghiệp cũng là được lường trước.”

“Đại quan nhân, A Thiền là nghĩa muội của Mã Kiêu, lâu ngày không thấy, dưới tình thế cấp bách có chút lỗ mãng còn thỉnh đại nhân bao dung!”

“Nga?” Nhan Chú dương mi, lấy mắt xem Tiểu Thiền. “Tiểu Thiền ngươi còn có ca ca sao, không thấy ngươi nói qua!”

Tiểu Thiền cùng hắn ở chung mấy ngày nay, chẳng lẽ còn không biết hắn âm tình bất định, tính tình kiêu căng hung bạo, lắp bắp nói: “Cũng không xem như nghĩa huynh, có điều ở gần, trước đây cùng nhau học bài.”

Tay Nhan Chú đặt tại trên lưng Tiểu Thiền chậm rãi nắm thành quyền: “A, kia chẳng phải thanh mai trúc mã!”

Tiểu Thiền càng gấp, lại không biết nên nói như thế nào.

Mã Kiêu lại không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Năm trước nghe nói A Thiền muội muội gả cho Nhan gia Thập Tứ thiếu gia, cũng chưa đưa lên được lễ vật. Mấy ngày nay về quê tảo mộ, mới biết được Lý gia gặp thiên đại tai họa, cũng mới biết được tướng công A Thiền mấy tháng trước liền sớm ra đi, vừa định đi thăm nàng, không nghĩ lại gặp ở đây.”

Tiểu Thiền vừa nghe đến hai chữ “Thập Tứ”, sớm gấp đến độ thay đổi sắc mặt, liên tục ý bảo hắn đừng nói tiếp, Mã Kiêu lại làm như không thấy.

“Ha ha ha ha–” Nhan Chú cười to.”Mã tiểu huynh, tin tức của ngươi vẫn chưa đủ mới. A Thiền muội muội của ngươi sớm là Nhan gia tam phu nhân, hơn nữa trong bụng còn có Tiểu Thập Bát của Nhan gia!” Hắn vừa nói tay vừa khẽ vuốt bụng Tiểu Thiền.

Tiểu Thiền mặt trướng đỏ bừng, hắn thế nhưng… Mộc Trụ ca sẽ nghĩ về mình như thế nào…

Mã Kiêu cũng không nghĩ người này lại dám thản nhiên nói ra chuyện xấu xa bại hoại chiếm lấy nàng dâu như vậy, nhất thời đúng là nói không ra lời.

Tiểu Thiền thấy hắn ngốc lăng lăng không nói, trong lòng so với đao trát còn khó chịu: “Chỉ sợ Mộc Trụ ca cũng xem thường ta!” Cảm thấy ảm đạm.

Nàng nhẹ nhàng nói với Nhan Chú: “Ta không thoải mái, chúng ta trở về đi!”

Mã Kiêu vừa nghe liền nóng nảy: “Muội tử!”

Tiểu Thiền mắt cũng không nâng, lông mi liễm xuống: “Mã đại ca, ngươi bảo trọng.” Nói xong liền vội vàng bước vào xe ngựa đang đứng một bên.

Nhan Chú nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không cần cùng Mộc Trụ ca của ngươi nói việc nhà hay sao?” Trong thanh âm có chút nanh ác nói không nên lời.

“Không, ta muốn trở về…” Tiểu Thiền vội vàng phủ nhận.

Mã Kiêu xông lên trước: “A Thiền!”

Bọn thị vệ rút ra trường kiếm, đồng loạt nhắm ngay cổ họng của hắn, làm hắn không thể tiến lên từng bước.

Tiểu Thiền đi càng nhanh, Nhan Chú hướng tới thị vệ giơ giơ tay lên: “Như thế nào có thể đánh giáo úy đại nhân?”

Thị vệ hạ kiếm xuống, màu đỏ vọt lên trên mặt Mã Kiêu, hắn lấy tay chỉ thẳng Nhan Chú: “Họ Nhan, ngươi tốt xấu gì cũng là danh nhân trên giang hồ, xuất thân thế gia vọng tộc, sao không biết xấu hổ bắt nạt một thiếu nữ Tử? Làm ra chuyện cầm thú không bằng?”

Tiểu Thiền hoảng thần, nàng nghĩ đến Minh Liễu, cả người lông tơ đều dựng lên: “Mộc Trụ ca, ngươi đừng nói bậy, ngươi đi nhanh đi!”

Âm ngoan hiện lên trong mắt Nhan Chú, hắn chậc chậc cười lạnh: “Ta thích làm như vậy, ngươi làm khó dễ được ta hay sao?”

Tiểu Thiền đều nhanh gấp đến mức hôn mê, nàng kéo lấy ống tay áo Nhan Chú: “Chúng ta đi, được không?”

Nam nhân nặng nề nhìn thẳng sắc mặt trắng bệch lung lay sắp đổ của nàng, trên mặt lệ sắc dần dần thu liễm, hoành cánh tay đem nàng ôm lấy, hướng tới chỗ xe ngựa dừng lại bước vào.

“Muội tử!” Mã Kiêu cũng gấp, ánh mắt cũng trở nên hồng, vung mạnh hai tay, cũng may lại làm cho hắn tránh thoát thật nhiều thị vệ, thẳng hướng đến gần xe ngựa.

Nhan Chú ánh mắt chợt lóe, khẽ nâng cánh tay trái, ống tay áo lập tức vung lên, nhẹ nhàng hướng Mã Kiêu đảo qua, một đại hán thân cao sáu thước nhưng lại lập tức bị ngã cách xa hai trượng.

Mã Kiêu một xoay mình, đứng lên vừa muốn đi đến phía trước, Nhan Chú đã lên xe.

Hắn ở ngoài xe khàn giọng hô to: “A Thiền, ngươi đừng sợ, A Thiề