
báo
tử, trong viện còn có hồ nước, cầu nhỏ cùng đủ loại hoa nha!”
“Tiểu Hỏa Long” tìm đến Nhan gia cũng không chỉ có mỗi Tiểu Thiền.
Chờ ở trước phòng lớn còn có ba cô nương, bộ dạng đều rất thanh tú, trên
đầu đều cài ngọc trâm, quần áo mặc trên người cũng là tơ lụa, so sánh
với thì Tiểu Thiền có vẻ càng thêm keo kiệt.
Đột nhiên lúc này
tiến đến hai gia phó nhìn như tiểu đồng, nhẹ nhàng vén lên sa mỏng trên
cửa, lại lặng yên không một tiếng động lui ra.
Phía sau rèm chỉ
mơ hồ thấy ngồi hai người phụ nữ, bên cạnh đứng một tiểu nha hoàn. Sau
khi dàn xếp xong, nha hoàn bắt đầu nhìn bốn cô nương đặt câu hỏi.
Các vấn đề liên tiếp như châu pháo hỏi một người lại đến một người, oanh
tạc khiến Tiểu Thiền hết hồn, chính mình nói cái gì cũng không biết,
càng đừng nói đến việc ba người kia trả lời như thế nào. Đợi trả lời
xong tất cả mọi vấn đề, bốn cô nương được nha hoàn mang đến nơi khác
nghỉ tạm.
Ngồi phía sau mành là Nhan gia đại phu nhân Bùi thị cùng nhị phu nhân Lý thị.
Bùi thị tuổi chừng năm mươi, đoan trang nhã nhặn, bộ mặt hiền lành. Lý thị
sơ búi tóc kiểu đang được thịnh hành, da trắng hơn ngọc, mặt mày như
họa, chỉ có điều khóe mắt nếp nhăn làm tiết lộ ra tuổi tác.
Lý
thị nhấc tay ho nhẹ, hơi nhíu mi nói: “Tỷ tỷ, chỉ có bốn người này sao?” Nàng có thần thái tự nhiên, cử chỉ ưu nhã, nhìn rất có phong cách quý
phái.
“Trong lúc vội vàng tìm được bốn người này đã là khó cho bọn họ.” Bùi thị nói.
“Nhưng này đều là chút dong chi tục phấn, làm sao xứng đôi với Sâm nhi?”
“Cũng không thể làm khác được, lại chậm trễ Sâm nhi sợ rằng sẽ không nhịn
nổi! Nay chỉ trông cậy vào Tiểu Hỏa Long thật sự có thể xung hỉ làm giảm bệnh ma ác sát của Sâm nhi, về phần là nhà ai cũng quản không được!”
“Tỷ tỷ nói cũng đúng, vậy chúng ta đây chọn người nào?” Lý thị nhìn bên
ngoài phòng đứng bốn tiểu cô nương, trong lòng thầm nghĩ: “Tất cả đều là mặt hàng đặt không hơn được mặt bàn, đặc biệt là người cài châu hoa màu nhạt, nếu làm cho nàng vào cửa…, trời ạ!”
“Chính là Lý Tiểu Thiền!” Bùi thị trầm ngâm. “Nhìn nàng bộ dáng thành thật, coi như có chút linh khí.”
“Vâng, ta nghe đại tỷ. Đại tỷ chọn nhất định là tốt.” Lý thị nhẹ nhàng vỗ ngực đáp.
“Ai, chỉ sợ tam thúc của ngươi trở về lại bất mãn a!”
“Sâm nhi là cốt nhục của hắn, hắn rời đi lâu năm chẳng quan tâm, ngược lại
là người làm thím như chúng ta quan tâm, hắn trở về chẳng lẽ còn trách
móc?!”
“Chỉ mong là vậy đi!”
Hai người nhẹ nhàng bâng quơ liền định ra cả đời của Tiểu Thiền.
Ngày thứ hai, Nhan gia đi báo tin cho vợ chồng Lý Đại Sơn, nói rằng qua ba
ngày sau, Tiểu Thiền cùng thiếu gia của Nhan gia sẽ bái đường thành
thân. Trong ba ngày này Tiểu Thiền cũng không quay về, bởi vì nàng muốn
tận lực học nhiều quy củ lễ nghĩa của Nhan gia một chút.
Mãi đến trước ngày bái đường một đêm, Đại Sơn cùng Tiểu Phượng mới được ngồi
kiệu nâng đến Nhan gia. Hai vợ chồng cũng bị khí phái của Nhan gia dọa
mộng, nhìn thấy hai vị phu nhân quý khí mười phần, thở mạnh cũng không
dám.
Các phu nhân nói, vị hôn phu tương lai của Tiểu Thiền đang
trên đường trở về, ngày mai mới có thể về đến, vợ chồng Lý gia cũng chit biết vâng dạ liên tục.
Vào đêm, ngủ ở khách phòng ấm áp của
Nhan gia, Đại Sơn nói với lão bà: “Xem ra Tiểu Thiền nhà chúng ta có
phúc khí tốt, hai vị bà bà đều là người lương thiện, một chút cũng không mang sắc mặt của nhà giàu có, cuối cùng cũng không làm thất vọng Lý
tiên sinh.”
“Ân! Đặc biệt là Lý phu nhân, vừa nhìn thấy ta còn tưởng rằng là tiên nữ nha!”
Trong ba ngày này, Tiểu Thiền cũng bận đầu óc choáng váng.
Phu nhân đem nha hoàn hầu hạ bên người là Hạ Minh Liễu an bài làm nha hoàn
bên người của nàng, Minh Liễu tuy không nói nhưng trong lòng cũng không
phục: “Chỉ bằng ‘Tiểu Hỏa Long’ loại này loạn thất bát tao gì đó nhưng
lại được làm Thập Tứ thiếu nãi! Rõ ràng chỉ là một nông thôn nha đầu cái gì cũng không hiểu!”
Có điều, nàng lại âm thầm may mắn. Thập Tứ thiếu gia Nhan Úc Sâm từ nhỏ đã là con bệnh, ngay cả Tứ cô nãi nãi đều
cứu không được, hơn phân nửa là sống chẳng được bao lâu, nha đầu kia gả
lại đây sẽ phải làm quả phụ cả đời, cũng là đáng thương!
Tiểu
Thiền giữ khuôn phép theo quy củ Minh Liễu nói mà làm, đi đường không
phát ra thanh âm, ăn cơm không thể có thanh âm, nói chuyện phải nhỏ nhẹ
dịu dàng, ngồi phải có tướng ngồi, đứng phải có tướng đứng, tay không
thể đặt lung tung, bình thường khăn tay phải dấu trong vạt áo, uống trà
phải uống nhẹ nhàng, trước khi ngủ còn phải mặc áo dành riêng khi đi
ngủ…
Buổi tối thật vất vả mới đến giờ đi ngủ, lúc này nàng mới
có thể nhẹ nhàng thở ra: “Hóa ra làm kẻ có tiền lại mệt như vậy!” Vừa
định vụng trộm ngẫm lại diện mạo của vị hôn phu tương lai, nàng cũng đã
không chống cự được cơn mê, nặng nề ngủ.
Ngày bái đường thành
thân, Tiểu Thiền ôm chị dâu khóc ruột gan đứt từng khúc, mãi đến khi
Minh Liễu không kiên nhẫn nhắc nhở giờ lành đã đến, nàng mới dừng lại.
Khoác lên mũ phượng khăn quàng vai, Tiểu Thiền càng thêm xinh đẹp thoát tục.
Hai mắt sáng trong suốt, hồng hào