Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322292

Bình chọn: 8.00/10/229 lượt.

là đặc biệt tới hỏi tôi ăn cơm chưa à? Tôi nói rồi, thời gian

là vàng bạc, nếu như cô rãnh rỗi không có việc gì, thì đem kho hàng dọn

dẹp một chút, một chút nữa sẽ có hàng đưa tới."

"Đó. . . . . ." Âm thanh của cô không cam lòng kéo thật dài.

Miễn cưỡng xoay người đi vài bước, Nghê Tất Thư càng nghĩ càng thấy mình vô dụng, cuối cùng cũng lấy dũng khí xoay người ——

"Chủ tịch, có muốn nếm thử một chút đồ ăn do tôi làm không?"

Ngẩng đầu lên, Phùng Đốc liếc xéo thấy khuôn mặt khẩn trương lo lắng của Nghê Tất Thư, nhíu chặt chân mày cơ hồ có thể gắp con ruồi chết rồi.

"Tôi không đói bụng, cũng không muốn ăn đồ ăn của cô." Anh ta kiêu ngạo cự tuyệt.

Anh không muốn tiếp nhận ý tốt của cô, không cho cô bậc thang bước xuống,

nhất thời tình thế cấp bách, cô không chú ý chắc sẽ nhảy tường.

"Không sao, tôi để hộp tiện lợi ở đây, nếu như anh đói bụng tùy thời có thể

ăn." Vội vàng bỏ xuống hộp tiện lợi xuống, cô hỏa tốc chạy ra ngoài,

giống như mới vừa bỏ lại một quả Bom Nguyên Tử.

Nhưng Bom Nguyên

Tử uy lực cũng không còn cường đại như vậy, mới ngắn ngủn mấy giây thời

gian, phòng làm việc của anh, trong hơi thở tất cả đều là mùi thơm thức

ăn.

Hắn trừng mắt nhìn khăn vải hoa nhỏ bọc hộp tiện lợi, bụng

đột nhiên phát ra kháng nghị đánh trống reo hò, cổ họng không tự chủ

được bỗng nhúc nhích qua một cái.

Trời ạ, người phụ nữ này rõ

ràng là thiên sứ cùng Satan trộn lẫn vào nhau, một mặt dùng bất cứ thủ

đoạn tồi tệ nào nhiễu loạn tâm thần của anh, một mặt rồi lại đem làm

người ta thèm thuồng bưng bento (hộp đựng thức ăn) đến trước mặt anh,

khảo nghiệm định lực của anh, quả thật đáng ghét!

Tim bỗng rét,

anh lấy ra cốt khí của đàn ông bễ nghễ nhìn hộp tiện lợi một cái, kiêu

ngạo thu hồi ánh mắt, mắt nhìn thẳng tiếp tục xử lý công việc, bụng lại

không đỡ được sự hấp dẫn gõ trống cất cánh và hạ cánh.

Với thời

điểm này không phải là phàm nhân có thể chống cự mùi thơm dẫn dụ, đến

Lạp Đăng cũng sẽ bỏ vũ khí đầu hàng, anh tốn thời gian hai phút thuyết

phục mình, đánh bại nam nhân thề không cúi đầu kiêu ngạo cùng cốt khí,

như hổ đói bổ nhào vội vàng bỏ khăn vải ra.

Hộp tiện lợi nặng kinh người, anh dùng hai bàn tay mở ra, nghẹn họng nhìn trân trối. Bên trong đồ ăn phong phú tinh xảo,

Giống như đồ ăn của phòng bếp khách sạn cao cấp năm sao bưng ra .

Cầm đũa lên, anh đem thức ăn hướng miệng ăn, trong đầu nghĩ đến chuyện xưa ly kỳ mất tích của hộp tiện lợi.

"Chủ tịch. . . . . ." Nghê Tất Thư cầm một xấp hóa đơn mới vừa được đưa đến

đi vào, cái miệng nhỏ nhắn cùng mắt đồng thời trừng lớn.

O hình, anh hai mắt mở to, hai má phồng to, tướng ăn hoàn toàn không thể nho nhã hơn.

"Có, có chuyện gì?" Phùng Đốc cố gắng nuốt thức ăn trong miệng nặn ra âm thanh .

"Không sao, anh từ từ ăn, ăn xong lại nói." Nghê Tất Thư đồng tình trấn an anh.

Phùng Đốc nhếch nhác gấp gáp nuốt thức ăn, nhưng bởi vì nóng lòng không cẩn thận sặc đến kịch liệt.

"Chủ tịch, anh không sao chứ?" Một cái tay nhỏ vỗ nhẹ lưng của anh, lo lắng hỏi.

Anh nói không ra lời, chỉ có thể lấy tay lắc đầu bày tỏ.

Thấy trên bàn hai phần ba hộp bento đã được ăn, Nghê Tất Thư tâm tình vừa vui mừng, vừa sợ bị thương tổn.

"Thức ăn. . . . . . Ăn ngon không?" Cô xấu hổ hỏi.

"Ừ." Nhân chứng vật chứng đều ở, bảo anh làm sao chống chế, Phùng Đốc khốn

quẫn quả thật không biết nên đưa ánh mắt để chỗ nào, không thể làm gì

khác hơn là thẳng thắn thừa nhận.

"Vậy thì tốt." Cô thở phào nhẹ nhõm, một nụ cười ngọt ngào thỏa mãn ở bên môi cô tràn ra.

Lơ đãng bắt gặp, Phùng Đốc mặc dù trong lòng muốn nói nhưng lại chấn động

hạ xuống, đè ở trong bụng ấm áp thức ăn, giống như cũng làm cho tim theo ấm áp lên.

Hộp cơm này món ăn ma lực rất đáng sợ, anh lo lắng cho mình sớm muộn có một ngày sẽ bị khống chế.

"Không có chuyện gì cô đi ra ngoài đi!" Anh cần tiêu hóa thật tốt cùng với yên tĩnh một chút.

Đưa hóa đơn trong tay giao cho anh, cô khó nén thất vọng xoay người.

Nhìn bóng lưng cô đơn của cô, không biết tại sao, dạ dày anh thế nhưng mơ hồ co quắp.

"Cám ơn cô về hộp thức ăn." Anh cuối cùng cũng lên tiếng.

Đột nhiên xoay người, gương mặt của cô giống như là Triêu Dương mới vừa nở

rộ đóa hoa, rực rỡ mà mềm mại, làm cho người nhìn thất thần.

Mà nhìn lại khuôn mặt của cô, lại cũng hiện ra nụ cười thỏa mãn khúc khích. "Vì yêu đi về phía trước, bất chấp tất cả đi về phía trước, đi về phía trước. . . . . . Đi về phía trước. . . . . ."

Trong miệng ngâm nga nhạc điệu bài hát sai nhịp, nhưng âm thanh từ trong

miệng cô lại nghe rất vào tai, Nghê Tất Thư vừa kiểm kê hàng mới đưa tới vừa say mê hát không quan tâm đến việc mọi thứ đang gặp trở ngại, chấp

nhận ở lại kho hàng nho nhỏ làm việc giống như cùng mọi người chịu khổ

nhục.

Vận chuyển hàng hóa này chủ yếu toàn đàn ông, Nghê Tất Thư

là người phụ nữ duy nhất ở đây, có thể nghe được âm thanh ca hát của cô

cũng thật là thỏa mãn rồi, nào ai dám yêu cầu hát phải dễ nghe?

Trong lúc bất chợt, đến đoạn khí cao âm đột nhiên dừng lại, Nghê Tất Thư

giống như chó săn ngửi được mục tiêu, đầu tiên là nghiêng tai


XtGem Forum catalog