
nghe động
tĩnh bên ngoài, sau một lúc không thể chờ đợi liền lao ra ngoài kho
hàng.
"Chủ tịch, anh đã về rồi?"
"Ừ." Liếc nhìn cô, Phùng Đốc tự mình ôm mấy túi lớn công văn trở về phòng làm việc.
Đi theo vào phòng làm việc, Nghê Tất Thư lập tức hóa thân thành chó Nhật,
nhắm mắt theo đuôi theo vào phòng làm việc, chờ anh ngồi xuống bàn làm
việc, lập tức bưng ra hộp tiện lợi đặc biệt chuẩn bị cho anh.
Liên tục mấy tuần tới nay, hộp tiện lợi này là thỏa hiệp duy nhất hai người
bọn họ, Nghê Tất Thư được làm rất vui vẻ, Phùng Đốc được ăn hài lòng,
thời gian buổi trưa duy nhất là bọn họ hòa bình.
Trong tay hộp
tiện lợi đã lạnh, anh không có giao phó lại đột nhiên trở lại, vì sợ anh đói cũng không còn thời gian chạy đi ra ngoài đun nóng, không thể làm
gì khác hơn là miễn cưỡng bưng ra cho anh.
Hào hứng mở hộp tiện lợi, một mùi hôi chua xông vào mũi, mới phát hiện hộp tiện lợi đã bị thiu.
Cũng đã hơn hai giờ chiều, trời nóng như vậy thức ăn không thiu mới là lạ!
Nhưng cô đau lòng không phải tối hôm qua tốn hơn hai giờ làm "Tất Thư ái tâm tiện lợi" , mà là bụng anh đói kêu vang.
Phùng Đốc không rõ chân tướng, lòng tràn đầy chờ mong bữa trưa đặc biệt của anh.
Ngày hôm qua cuối cùng cũng lấy được Giấy phép sau hơn hai tháng kéo dài,
buổi sáng đi Sở Kiến trúc ký hợp đồng, đầu tháng sau dự tính khởi công,
sau khi kết thúc đối phương mời anh đến nhà hàng sang trọng ăn cơm, mà
lúc đến đó chủ yếu nói chuyện về hợp đồng nên không ăn được gì cả do vậy bụng vẫn đói.
Rõ ràng có thể thong dong ăn bữa trưa phong phú, trong đầu hắn đều là hộp tiện lợi của cô, liền lái xe chạy như điên trở về.
Anh cảm giác mình quả thật giống như một dạng trúng tà, hoàn toàn không có biện pháp tự kềm chế!
"Thế nào?" Đang chuẩn bị hưởng thụ mỹ vị tiện lợi Phùng đốc phát hiện bộ mặt của cô như ăn phải mướp đắng.
"Thức ăn bị hư rồi." Cô xin lỗi nói.
Hư? Trời đang quang lại bị sét đánh rơi xuống, đói bụng đến mức thần trí mơ hồ làm cho anh nhất thời hôn mê.
"Không sao, tôi sẽ đi ra ngoài mua ít thức ăn trở lại, đợi chút đó!" Không đợi Phùng Đốc phản ứng, Nghê Tất Thư đã lập tức nghiêng người xông ra
ngoài.
Chạy ra phía ngoài trên đường tính toán mua một ít thức ăn cho anh ăn điểm tâm, nhưng mỗi quán ăn nhỏ cũng đã đóng cửa, chỉ có đầu hẻm có quán nhỏ bày bán đậu phụ.
Đậu phụ ăn thật ngon, cô cực kỳ thích ăn, anh cũng có thể thích chứ?
Cô lớn mật phỏng đoán, lập tức chạy đi mua hai phần, còn nói một chén canh tiết, hào hứng xách lấy túi thức ăn mùi thơm đậu phụ xông vào mũi, chạy về công ty.
Mới vừa ăn bữa trưa, đem một nắm cơm lớn nhét vào
bụng, nhưng nghe thấy mùi thơm của đậu phụ nàng lại cảm thấy bụng giống
như lại đói bụng.
Không, không được! Cô tại sao có thể lấy chủ ý của mình? Đây là cô đặc biệt mua cho anh, cô tại sao có thể "Phỏng đoán" ?
Ngồi ở trong phòng làm việc đang đói bụng, không có thức ăn ngon có thể ăn,
chỉ có thể mong đợi có đồ lấp đầy bao tử là tốt rồi, Phùng Đốc đợi thật lâu cuối cùng nghe được tiếng chân của cô.
Tiếng bước chân dồn
dập còn chưa đi gần, anh đã thấy mùi thúi xông vào mũi, anh nhăn đầu
lông mày không nghĩ ra mùi thúi này ở đâu truyền tới, khó chịu bịt mũi,
hi vọng mùi thúi có thể mau sớm biến mất.
Thế nhưng cố làm cho
mình không thoải mái mùi thúi chẳng những không có biến mất, ngược lại
càng ngày càng mãnh liệt, làm cho anh cơ hồ hít thở không thông.
"Chủ tịch, mau đến đây, nhìn xem tôi mua cho anh cái gì!" Nghê Tất Thư chạy
vào phòng làm việc, trong tay túi xách nặng thả trên bàn hắn.
"Đây là vật gì?" Thật là thúi!
Anh bịt mũi nhảy người lên, giống như nhìn thấy quái dị nhìn chòng chọc trước mắt chiếc túi bốc mùi thúi.
"Đậu phụ." Nghê Tất Thư không biết đại họa sắp đến, còn hả hê nhếch môi cười.
Đậu phụ? !
Nhất thời, trong dạ dày bởi vì quá đói bụng, chuẩn bị tiêu hóa thức ăn đột
nhiên xông lên cổ họng của hắn, may mắn anh kịp thời đè xuống.
Mang vật này bỏ đi!" Anh nhanh chóng quay đầu, mất khống chế hét lớn.
"Anh không phải thích ăn đậu phụ sao?" Nghê Tất Thư mặt bi thương.
"Không, hỉ, vui mừng!" Anh không thể nhịn được nữa gầm thét, anh thề rằng mình sắp ói ra.
"Nhưng. . . . . ." Nghê Tất Thư còn muốn cố gắng thuyết phục anh, đậu phụ này
chỉ là hơi có mùi vị thối thôi, trên thực tế ăn thật ngon.
"Cầm, đi!" Sắc mặt của anh xanh mét kinh người.
Nghê Tất Thư nhìn sắc mặt của anh khó nhìn như vậy, phỏng đoán anh nhất định không có ăn cái gì nên bị tụt huyến áp, vô luận như thế nào nhất định
phải ăn một chút gì vào dạ dày!
"Anh không phải thích đậu phụ sao, vậy uống chút canh tiết heo có được hay không?" Cô lấy lòng hỏi.
Canh tiết heo?
Nghe thấy ba chữ này tựa như không thể chịu nổi, khiến Phùng Đốc không nhịn
được nữa, bịt lấy miệng bất chấp tất cả hướng ngoài cửa chạy như điên.
Ngơ ngác nhìn bóng lưng anh hoảng hốt chạy đi, Nghê Tất Thư da đầu tê dại.
Làm cho Phùng Đốc có thể đem đội trời đạp đất, uy vũ bất khuất lại bị chật vật như vậy, nhất định cô là người đầu tiên.?
Thế là, quan hệ của hai người sau sự kiện đậu phụ, lần nữa trở về ban đầu.
Đá