Chưa Đủ

Chưa Đủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322295

Bình chọn: 9.00/10/229 lượt.

“Cô thích tôi phải không?”

Trong góc vườn của một ngôi trường ở Đài Bắc, một chàng trai đứng đó,

gương mặt tuấn tú khẽ nheo lại, đôi mắt dài nhìn chăm chú vào cô gái bé

nhỏ đang đứng trước mặt mình.

Đó không phải là một cô gái đẹp.

Khuôn mặt bình thường, không trang điểm, không có gì nổi bật, chiều cao chỉ cỡ 155 đến 158 cm, cân nặng… không biết có được 40 kg không nữa?

Nếu như lên TV thì còn có thể chấp nhận được nhưng ngoài đời, với số

cân nặng và chiều cao như thế này thì chỉ tốt hơn bộ xương một chút.

Không ngực, không eo cũng không có mông, đã vậy màu da còn tái nhợt

thiếu sức sống.

Thường Trữ Viễn nhận ra cô gái này, mặc dù không biết tên cô nhưng anh có ấn tượng rất sâu về cô.

Trường học của bọn họ có nhiều khoa, đứng đầu các khoa là hội học sinh, những

người trong đó là những học sinh của toàn trường thi tuyển vào.

Thường Trữ Viễn học khoa nghiên cứu, bốn năm liền anh đều tham gia hội học

sinh, không ai rõ hội học sinh hơn anh, cho nên đến năm thứ tư anh vẫn

giữ vai trò cố vấn cho hội.

Hội học sinh rất bận, cần nhiều

người, cô chính là loại người không biết cách từ chối mà bị người ta kéo vào làm việc vặt, cho nên bọn họ đã gặp mặt vài lần nhưng chưa từng nói chuyện với nhau lần nào. Thật ra, quan hệ của bọn họ có thể xem như là

hội trưởng và hội viên.

Cho dù chưa nói chuyện với nhau nhưng anh biết cô đang học năm thứ hai, thường đi xe đạp màu hồng, luôn dùng dây

cột tóc màu đen.

Thường Trữ Viễn đánh giá: cô là loại người không gây được sự chú ý, vài năm sau sẽ không còn ai nhớ tới cô, nhưng anh

thì vẫn nhớ.

Thật sự thì chính anh cũng không biết tại sao mình

lại nhớ rõ cô gái này? Anh chỉ biết là anh có một cảm xúc khó nói thành

lời với cô, mỗi lần vô tình hay cố ý nhìn thấy cô, toàn thân anh sẽ xôn

xao, kêu gào “muốn” có được cô. Cho dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, anh cũng biết đó là cô.

Cô gái này từ đầu đến chân, từ trong ra

ngoài, không có nửa điểm phù hợp với tiêu chuẩn bạn gái của anh. Cho nên từ đầu anh đã nghĩ đó chỉ là ảo giác hoặc là do lâu ngày không có bạn

gái nên thế. Chỉ cần qua một thời gian thì sẽ hết nhưng sự việc lại

không như anh dự đoán.

Mặc dù nói đàn ông nổi lên dục vọng với phụ nữ là chuyện bình thường nhưng với cô, anh không muốn thừa nhận điều đó.

Dục vọng, dĩ nhiên là không thể để cho người khác biết!

Mấy cô bạn gái khác của anh có điều kiện hơn cô nhưng lại không thể làm anh kích động, anh không biết là tại sao.

Chỉ gặp mặt mấy lần,Thường Trữ Viễn không biết là do ảo giác hay do di chứng để lại, anh thật sự muốn thân thiết với cô…

Mặt Lâm Trinh Lan đỏ lên, cô cúi đầu, hai tay nắm chặt lại với nhau. Cô không bao giờ nghĩ sẽ bị anh phát hiện là cô thích anh.

Ở trường, Thường Trữ Viễn là một thần tượng, điều kiện của anh rất tốt,

từ ngoại hình đến kết quả học tập, tất cả mọi mặt đều hoàn hảo! Lâm

Trinh Lan biết mình rất bình thường, thậm chí so với chữ bình thường còn thấp hơn một bậc, vì vậy cô không nghĩ là mình sẽ tỏ tình với anh.

Cô chỉ muốn ở một bên, âm thầm yêu anh mà thôi, nào biết... lại bị anh phát hiện!

Lâm Trinh Lan sợ đến nỗi muốn khóc lên, lúc này Thường Trữ Viễn đột nhiên nói: “Cô muốn làm bạn gái của tôi cũng được.”

“Hả?” Lâm Trinh Lan ngẩn ra, còn tưởng rằng mình nghe lầm. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn cặp mắt đen láy sâu như nước của anh.

Khuôn mặt kinh ngạc của cô không thể nói là dễ nhìn nhưng khi Thường Trữ Viễn nhìn thấy thì anh cảm thấy thân thể mình đang kêu gào, như có hàng vạn

con kiến đang bò qua bò lại trong mạch máu, anh nhất định phải đem cô

nhập thành một thì mới có thể bình tĩnh lại.

“Nếu cô đồng ý với

điều kiện của tôi, muốn làm bạn gái của tôi cũng không phải là không

chuyện không thể.” Thường Trữ Viễn nhíu cặp mắt lại, liếc nhìn cô từ

trên xuống dưới.

Nếu như có được cô rồi thì sau mấy lần anh sẽ chán ghét cô? Thường Trữ Viễn nghĩ thầm.

Không! Nhìn dáng người củi khô, khuôn mặt bình thường, tính cách hướng nội của cô, anh cho rằng chỉ cần chơi một lần là sẽ chán ngay.

Nhìn

khuôn mặt ngốc nghếch như hóa đá của cô, Thường Trữ Viễn đè nén nội tâm, lạnh lùng nói thêm một câu: “Thế nào? Có muốn không?”

Lâm Trinh Lan cúi đầu xuống thật thấp, từ lỗ tai xuống cổ đã đỏ ửng, cô nhỏ giọng nói: “Xin... Xin hãy hẹn hò với em.”

Đêm khuya.

Trong phòng ngủ của một ngôi nhà, đèn điện vẫn sáng trưng, trên chiếc giường

mềm mại, một đôi nam nữ trần truồng đang quấn lấy nhau, trong không khí

tràn ngập mùi tình dục cùng với tiếng rên rỉ đè nén vô cùng mập mờ.

Người đàn ông trên giường có gương mặt cực kỳ tuấn tú, tròng mắt hẹp dài,

sống mũi cao vút, không hề thua kém bất kỳ người mẫu nào trên tạp chí.

Ánh mắt nóng như lửa của Thường Trữ Viễn nhìn chằm chằm vào chỗ hai người

kết hợp, một giọt mồ hôi nóng trên trán chảy xuống. Bình thường anh lạnh lùng như một tảng băng, chỉ có vào lúc này mới có thể tản mát ra sự hấp dẫn chết người.

Theo động tác của anh, trong phòng tràn ngập

tiếng thở dốc nặng nề. Cho dù đang làm hành động nguyên thủy nhất nhưng

biểu tình của anh cũng không hề ghê tởm chú


Polly po-cket