
i có tác dụng.”
Tôi mỉm cười, mấy câu này hoàn toàn phù
hợp với ấn tượng của Lịch Xuyên trong lòng tôi. Lịch Xuyên không muốn
bất kì ai nhìn thấy anh lúc anh yếu ớt, nhất là tôi. Vào những thời điểm đó, anh vô cùng ngoan cố, tôi đã từng được lĩnh giáo nhiều lần.
“Hi, Tiểu Thu, cặp mắt đen của cậu rất dễ sợ, mau về nhà ngủ một lát đi. Có mình ở đây, mai cậu hẵng đến.”
Tôi kiên quyết lắc đầu : “Mình lo lắng, không đi đâu cả, chỉ đợi ở đây thôi.”
“Đã bảy ngày bảy đêm cậu chưa ngủ giấc
nào ngon lành cả.” René quan sát mặt tôi “Đừng để tới khi Lịch Xuyên hết bệnh, lại tới phiên cậu ngã xuống.”
“Không phải mình không muốn ngủ, nhưng
mà, lỡ may có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra…” giọng tôi không kiềm chế
được bắt đầu run run “Mình sẽ không tha thứ cho chính mình!”
René nghĩ nghĩ, nói : “Như vậy đi. Ngoài phòng ICU có phòng nghỉ cho người nhà, cậu tới đó nằm nghỉ đi.”
“René,” tôi đột nhiên nói “Mình phải đi tắm một cái.”
René lái xe đưa tôi về khách sạn Lịch
Xuyên ở, trên đường đi tôi tùy tiện mua vài bộ đồ để thay. Vội vàng vào
phòng tắm tắm một cái, lại bị René đuổi vào phòng nghỉ cho người nhà.
Tôi nằm xuống, ngủ một lèo hơn 16 tiếng đồng hồ. Mở mắt ra, phát hiện René vẫn không nhúc nhích ngồi cạnh giường.
Ánh mắt René xanh thăm thẳm, kỳ cục, tên này sao lại rời vị trí làm việc? Không đi canh Lịch Xuyên, canh tôi làm gì?
“Mình cần nói chuyện với cậu.” René nói “Không phải với vai trò là mình, mà là Alex.”
Tôi ngồi thẳng dậy, tìm lược chải đầu.
“Alex hy vọng cậu rời Bắc Kinh ngay lập
tức, mình sẽ đưa cậu ra sân bay.” Giọng điệu này giống như cảnh sát phải dẫn độ gián điệp xuất cảnh vậy, tôi thấy phiền, bóp tay lại, bứt đứt
một túm tóc, giọng điệu cường ngạnh : “Cậu tính đưa mình đi sân bay như
thế nào? Bắt cóc?”
“Annie, Alex vốn không phải người dễ
thay đổi. Nếu cậu ấy có thể thay đổi, hai người cũng sẽ không phải chịu
khổ nhiều năm như vậy.”
“Ý chí của mình cũng không dễ thay đổi.”
“Cậu ấy không muốn gặp cậu, cũng không
muốn nói gì thêm nữa. Mình nghĩ,” ánh mắt của René không biết từ khi
nào, đã trở nên thật khó lường, “Trong những lúc như thế này, tốt nhất
là cậu đừng tranh cãi với cậu ấy nữa. Nhà trọ của cậu ở đâu? Hành lý đã
chuẩn bị trước rồi đúng không? Cậu tính tới thành phố nào? Mình đi mua
vé máy bay cho cậu, còn có—”
“Cậu đừng khuyên mình. Vào lúc này, Lịch Xuyên có thể chết bất kỳ lúc nào. Cậu muốn mình đi vào lúc này à? Không có khả năng.” Tôi cố hết sức giữ bình tĩnh “Nếu còn sống, thì mình phải chờ tới khi anh ấy bình phục, nếu chết rồi, mình cũng muốn nói tạm biệt với linh cữu.”
Vẻ mặt René vô cùng miễn cưỡng : “Cậu biết rõ, bệnh nhân có quyền cho ai vào thăm.”
“Mình cũng có quyền đứng đợi ngoài cửa.” Dứt lời, tôi cầm đồ rửa mặt đi vào toilet, rửa mặt, chải đầu, trang
điểm, thay đồ. Sau đó, tới nhà ăn ăn lót dạ, gà kho cay và thịt kho tàu. Ăn xong bưng một ly cà phê đặc thật to, cầm một quyển tạp chí, ngồi xếp bằng trước cửa phòng 407.
René nhìn tôi, hận không thể nhổ sạch tóc mình : “Cậu làm gì vậy? Ngồi đó thị uy à?”
“Luyện yoga. Cậu không cho à?”
René thở dài một hơi thật sâu, kéo tôi đứng dậy : “Vào đi, cậu ấy muốn gặp cậu.”
Đẩy cửa vào, tôi thấy Tiểu Mục đang đẩy
Lịch Xuyên ngồi trên xe lăn ra từ toilet, đưa lại lên giường. Y tá đi
vào đổi một bình thuốc nước nữa, kiểm tra tình trạng truyền dịch.
Không biết do ảo giác hay do ánh sáng
mặt trời ngoài cửa sổ quá rực rỡ, tôi thấy sắc mặt Lịch Xuyên tốt hơn
hồi ở trong ICU rất nhiều, chỉ có điều anh chưa ăn gì suốt bảy ngày, gầy xọp đi trông thấy. Cổ áo anh hơi hở ra, một ống tiêm hình cúc áo trực
tiếp cắm lên một vết sưng to bằng đồng xu ngay dưới xương quai xanh của
anh. Lúc ở phòng ICU René nói cho tôi biết, chiếc “ống dẫn nội tĩnh mạch trung ương” lúc ở phòng cấp cứu kia, là một thiết bị nằm dưới da được
lắp vào lúc phẫu thuật, trước đây dùng cho việc hóa trị. Vì Lịch Xuyên
có khó khăn trong chức năng tạo máu, cần truyền máu trong thời gian dài, kim mềm trong châm cứu truyền thống sẽ làm tổn thương cơ thể, nên cũng
dùng cái này luôn. Thật ra lúc ở Thụy Sĩ tôi liền phát hiện vết sưng
này, nhưng lúc đó Lịch Xuyên không gầy lắm, nên không rõ như bây giờ.
Hơn nữa, Lịch Xuyên cũng rất dễ bị dị ứng, nên tôi vẫn tưởng là anh bị
dị ứng nổi bọc nước, không dám chạm vào. Hỏi anh, anh liền lấp liếm cho
qua.
Tôi nhớ tới món thịt nướng vừa mới ăn,
có lẽ Lịch Xuyên có thể uống chút cháo rồi, liền hỏi y tá : “Anh ấy có
thể ăn gì được chưa?”
Y tá lắc đầu, dùng giọng điệu chuyên
nghiệp nói : “Bệnh nhân có khó khăn trong việc nuốt, không thể ăn cơm,
cũng không thể uống nước, chỉ dựa vào dung dịch dinh dưỡng thôi. Cô
không phát hiện anh ta còn đang cắm ống truyền dinh dưỡng qua mũi à?”
Nhìn ra được Lịch Xuyên muốn nói chuyện
một mình với tôi, anh nhìn tôi không chớp mắt, yên lặng chờ y tá đi.
Ngặt nỗi cô y tá kia lại không đi, nắn nắn ống thở trên người anh, kiểm
tra kim tiêm một lần nữa, đo nhiệt độ, đo huyết áp cho anh. Hỏi anh có
lạnh hay không, không thèm để ý tới việc anh lắc đầu, đổi cho anh