
một
túi chườm nóng mới, còn nhét vô gọn gàng cho anh.
Không còn cách nào khác, Lịch Xuyên quá đẹp trai, không cắm điện cũng phóng điện được.
Tôi đứng cạnh bên, kiên nhẫn chờ y tá chăm sóc xong, ghi chép, rốt cuộc cũng đi ra.
“Hi,” anh vốn đang rũ mắt xuống như buồn ngủ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi chăm chú “Hôm qua ngủ ngon không?”
Tôi cảm thấy, giọng điệu anh có chút kì lạ. Vào những lúc như thế này, Lịch Xuyên tuyệt đối không muốn gặp tôi.”
“Rất ngon, ngủ hơn mười sáu tiếng đồng
hồ. Mới nãy tới nhà ăn ăn một bữa thật no nê, thịt kho tàu.” Tôi nghĩ
anh vẫn còn tức giận vì chuyện mới nãy, trên mặt không biết vì sao lại
nở nụ cười.
Trong mắt anh hiện lên chút nghi ngờ, hỏi lại : “Không phải em ăn chay à?”
“Đổi rồi, ăn rau nhiều quá, cả người
sẽ…không có sức lực.” một câu không mặn không nhạt, mà giọng tôi lại run lên, giống như lên tòa án làm chứng vậy, sợ nói sai một chữ anh sẽ tức
giận, sẽ ngất tại chỗ vậy.
Ánh mắt anh chuyển xuống đùi tôi.
“Chân lành chưa?” anh ảm đạm nói, “Tại sao…” anh đột nhiên gục đầu xuống, không nói tiếp.
“Lành rồi, có điều cơ bắp còn cần một
thời gian nữa. Đừng nhìn vào cái nạng này, chẳng qua em thấy nó oai nên
mới dùng thôi, chứ thật ra không có nó em cũng đi được.”
“Đừng gạt anh,” anh nói “Em làm như có mình em bị gãy xương không bằng.”
Tôi ngẩn ra, tiện đà thoải mái theo
luôn. Tính tình Lịch Xuyên cũng giống tôi, không phải sao? Chúng tôi ai
cũng không muốn cho đối phương biết mình bị bệnh, thấy chính mình khổ
sở.
“Có khó chịu không?” anh lại hỏi.
“Khó chịu cái gì?”
“Một thân một mình ở trong bệnh viện.”
anh lẩm bẩm “Giống như anh vậy, truyền dịch hết bình này tới bình khác.
Anh nghĩ tới lúc này em nên hận anh rồi mới đúng.”
“Không khó chịu, cũng không hận. Ha ha,
ngày nào cũng xem “Ung Chính vương triều”, còn ôn lại nguyên bộ Kim
dung. Đúng rồi, bộ phim kia hay lắm, em mua nguyên một bộ, đợi khi nào
anh xuất viện em xem với anh, được không?” tôi muốn làm cho giọng điệu
của mình vui vẻ lên một chút, nói ra, lại sợ nói quá.
“Xuất viện?” anh hừ một tiếng, cười khổ
“Mấy năm nay, thời gian anh nằm viện còn dài hơn thời gian xuất viện.
Ông nội anh lại còn nói là dưỡng bệnh ở nhà cũng là một việc quan
trọng.”
“…” câu này có chút hài hước, tôi muốn cười nhưng không dám, tới cuối cùng vẫn nở nụ cười.
“Nói như vậy, anh chàng Tiến sĩ kia, đối xử với em cũng không tệ lắm.”
“Đúng vậy, rất tốt với em.” Tôi nói đùa một câu, thật ra cũng là nói thật.
Quai hàm anh hơi giật giật, tay dùng sức vặn ga giường, nói như nghiến răng nghiến lợi : “Không biết đi mô tô
thì đừng đi, anh rất muốn chém cậu ta!”
Tôi cười thầm, mặt tỉnh bơ.
“Lại đây, Tiểu Thu.” Anh nhẹ nhàng vươn tay “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tôi
tiến lên thêm vài bước. Tới cạnh giường, anh nắm tay tôi, đặt lên tim
anh, nhịp đập nhẹ nhàng của trái tim truyền tới đầu ngón tay tôi. Trán
của anh trắng bệch, tóc bị mồ hôi lạnh làm ướt rũ xuống, mặt anh hóp sâu lại, hơi thở mỏng manh phất qua, loãng như vậy, vô lực như vậy, mang
theo mùi nước khử trùng nhè nhẹ.
“Rời khỏi chỗ này, được không?” Lịch
Xuyên rất ít khi cầu xin tôi điều gì, giọng điệu cầu xin thuần túy này,
từ trước tới nay chưa bao giờ dùng.
“Không được.” câu trả lời của tôi vừa kiên quyết vừa quyết đoán.
Đương nhiên anh đã đoán trước được, bất đắc dĩ nhìn tôi : “René nói bệnh tình của anh cho em rồi, đúng không?”
Tôi gật gật đầu.
“Cậu ấy nói, chẳng qua chỉ là mặt tích cực thôi.”
“Cái gì?” tôi trợn tròn mắt. – ung thư xương, MDS, cắt bỏ phổi, hóa trị…cái này còn gọi là tích cực à?
“Cậu ấy chưa nói cho em, khả năng bệnh
ung thư của anh tái phát là rất lớn. Anh là người có dòng máu lai Á Âu,
tủy có kháng nguyên tương xứng cũng rất khó kiếm. Bây giờ khả năng miễn
dịch của anh gần như hỏng hết rồi, không duy trì được bao lâu nữa…đừng
trừng anh, không liên quan gì tới anh. Anh đã vô cùng cẩn thận rồi, uống thuốc đúng giờ, truyền máu định kỳ, chú ý dinh dưỡng, bác sĩ nói gì thì anh nghe đó. Nhưng tình huống vẫn chuyển biến xấu. Em đừng hy vọng điều gì tốt đẹp vào tương lai của anh nữa.”
Giọng điệu của Lịch Xuyên vô cùng hờ
hững, giống như anh là bác sĩ, đang nói tới bệnh tình của ai vậy. Tôi
nghĩ thầm, bệnh nhiều năm như vậy rồi, trị liệu hết đợt này tới đợt
khác, đả kích hết lần này tới lần khác, chịu đựng tất cả những thứ đó,
cần một ý chí mạnh mẽ cỡ nào! Mà một chút sung sướng ngắn ngủi giữa tôi
và anh kia, quý giá cỡ nào. Lịch Xuyên cần tình yêu và sự cổ vũ như vậy, lại vẫn kiên quyết cự tuyệt tôi, sự cố chấp của anh đúng là hết chịu
nổi.
Tôi nhịn không được ồn ào : “Cẩn thận?
Vậy mà anh gọi là cẩn thận à? Anh nhảy vào thùng rác cắt đứt tay, đội
mưa cãi nhau với em, đi quán bar uống rượu, nôn gần chết còn cậy mạnh —
tất cả điều này đều nói lên một điều, anh không biết chăm sóc cho bản
thân.”
“Tiểu Thu,” có lẽ là nói quá nhiều, anh
mệt mỏi ho khan một tiếng, ánh mắt tối lại “Nếu ung thư di căn, tiếp tục di căn tới phổi, anh đã cắt hơn nửa lá phổi rồi, không còn đườ