
hiện được, quả nhiên lại thấy khuôn mặt tuấn tú của
anh ửng hồng.
Ha ha!
Thật sự là chơi rất vui, Tiêu đại luật sư rõ ràng cũng có cái phản ứng sinh lý
nhỏ mà ngay cả chính anh cũng không biết, chỉ cần vừa thảo luận đến đề tài ái
muội, ban đầu anh sẽ lại tỏ ra vẻ nghiêm túc, nói năng thận trọng nhưng mà
khuôn mặt tuấn tú sẽ nghe lời mà ửng hồng cả lên.
Sơ Tâm
trên mặt rêu rao ý cười rất rõ ràng, đứng lên, chuẩn bị dừng ở đây, giọng nói
âm hàn bối rối bỗng thản nhiên vang lên.
“Tôi
cho em tiền chỉ đủ em mua kia mấy miếng vải này sao?” Tiêu Hằng Uẩn lúc này rốt
cục nhìn đến “Toàn cảnh”.
Cô, ăn
mặc ── mười, phần, trong suốt, mát mẻ.
Hai sợi
dây treo một mảnh vải bé bé…… Trên cơ bản, người bình thường gọi là “áo hai dây
nhỏ xinh xắn”, nhưng Tiêu Hằng Uẩn cho rằng, cái áo kia nhiều nhất chỉ có thể
gọi là “một miếng vải với một sợi dây đeo”, nếu không nữa thì…… là “hình ảnh
kích thích” (Vũ: cái này mà dịch theo nghĩa đen thì chết à)? Sợi dây đeo vừa
vặn ôm lấy cần cổ tròn trịa trắng như tuyết của cô, để lộ hoàn toàn bờ vai xinh
xắn, còn tấm vải kia…… lại vừa đúng lúc ôm sát bờ ngực phập phồng xinh đẹp của
cô.
Phía
dưới là quần bò siêu ngắn, thoải mái lộ ra một cặp đùi xinh xắn thon dài thẳng
tắp.
Vô cùng
mát mẻ đẹp mắt, lại còn nóng bỏng đến mức có thể khiến người khác bị nội thương.
“Đẹp
không?” Sơ Tâm trêu đùa nhìn anh lấy đôi mắt lạnh lùng lườm cô, lạnh giọng chất
vấn, khuôn mặt tuấn tú cũng không chịu hợp tác bất giác ửng hồng.
“Em
đang quyến rũ tôi sao?” Tiêu Hằng Uẩn thật sự không biết mặt mình đang đỏ ửng,
biểu tình vẫn lạnh lùng như trước, bộ dáng chẳng hợp tẹo nào.
“Anh là
đàn ông sao?” Sơ Tâm mở to đôi mắt vô tội, đôi mắt phượng tinh nhanh mang theo
ý cười.
Sở dĩ
cô dám ở nhà anh ăn mặc thành như vậy, hơn phân nửa là do mấy ngày nay liên tục
quan sát, phát hiện ra rằng vị Tiêu tiên sinh này, là một vị thân sĩ ── còn là
một vị thân sĩ vô cùng bận rộn cuồng công việc.
Thân
sĩ: người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ
Căn cứ
vào phỏng đoán của cô, nếu ở trước mắt Tiêu luật sư đồng thời mang lên mỹ nữ và
hồ sơ, Tiêu luật sư nhất định là lông mày cũng không thèm nhăn, một phát đá bay
mỹ nữ đến chân trời sau đó âu yếm ôm ấp hồ sơ nghiền ngẫm đến tận đêm khuya.
(Vũ: Haha, chị này tưởng tượng hay ghê á)
Nếu anh
đã làm cho người ta có “cảm giác an toàn” như vậy, cô là phần tử không sợ lửa
còn khách khí cái gì nữa đây?
“Em sẽ
không nghĩ đến việc mặc ít vài mảnh quần áo đi là có thể quyến rũ tôi đấy chứ?”
Tiêu đại luật sư nhìn cô, lạnh lùng châm biếm.
“Vậy
muốn nhìn Tiêu đại luật sư chính xác là xem bao nhiêu khối thịt mới động dục
thì sao?” Sơ Tâm cười đến ngọt ngào, không chút sợ hãi.
“Dù sao
cũng là do chất lượng quyết định.” Ngụ ý là cô “chất lượng thịt” quá kém, không
khơi dậy nổi hứng thú của anh.
Thế
nhưng anh biết bản thân mình chỉ là nói một đường nghĩ một nẻo, cho nên trong
lòng kỳ thật đã bắt đầu yên lặng ngâm nga Chương 16 Luật Hình sự: đoạn đầu điều
thứ hai trăm hai mươi mốt tội phương hại tính tự chủ.
Chương
này gần đây bị tụng đi tụng lại đến gần như thuộc làu, có khi qua đợt này anh
còn có thể cân nhắc chuyển sang làm mấy vụ này cũng nên.
“Quỷ
hẹp hòi.” Ngay cả một câu khen ngợi cũng không cho, Sơ Tâm không thèm so
đo với anh, hướng về phía anh làm thành cái mặt quỷ, trong lòng rất vui vẻ vội
vã đi ra ngoài.
Dù sao
một chút thất bại ngày hôm nay cũng không tính là gì, cô có linh cảm, ngày mai
sẽ là ngày đại thắng.
Tâm
tình Tiêu Hằng Uẩn hôm nay coi như không tệ lắm.
Vừa mới
từ viện kiểm sát trở về, hôm nay tòa mở lại phiên xét xử vụ án mà bị cáo cũng
là khách hàng của công ty anh đã bị tạm giam cách ly hơn một tháng nay, cuối
cùng cũng có thể xin bảo lãnh cho tại ngoại. Chỉ cần vụ án tiến hành thuận lợi,
không có một luật sư nào tâm tình lại không tốt cả.
Nhưng
mà tình huống có thể khiến tâm trạng tốt vù một cái biến mất giống anh lúc này,
chỉ sợ không nhiều lắm……
Khi
Tiêu Hằng Uẩn bước vào công ty cũng đã là giờ nghỉ trưa, văn phòng trống không
im phắt, trợ lý cũng đều đi ra ngoài ăn cơm hết, anh đặt cặp tài liệu xuống,
tính đi tới phòng nước tự pha một tách cà phê, chân còn chưa đạp vào ngưỡng
cửa, một giọng nói quen thuộc cất lên đã làm anh phải khựng lại.
“…… Dạ,
cho nên mùa hè em cũng không thích mặc áo ngắn tay.”
Cái
giọng nói ngọt ngào chết người không đền mạng này khiến trong đầu anh rất nhanh
hiện lên một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Không
phải là cô ấy đấy chứ? Mày kiếm thoáng nhếch lên rồi nhíu lại.
“Ai!
Thật đáng thương mà.” Tiếp theo đó là giọng của Tiểu Hải – trợ lý pháp luật
vang lên, trong giọng điệu phát huy sự đồng tình, cảm thông vô hạn.
“Sơ Tâm ngoan, Thiệu đại ca thương.”
Hửm.
Đây không phải là giọng nói của Thiệu dâm tặc sao …… Đợi chút, Sơ Tâm?!
“Dừng
tay!” Âm lượng không khống chế từ trong miệng của quý công tử bình tĩnh nhất,
tao nhã nhất, nhẹ nhàng nhất công ty này tuôn ra, còn sắc mặt Tiêu Hằng Uẩn thì
u ám, sát khí rất nặng xuất hiện ở cửa.
Dâm tặc
đại n