Chuyện Tình Của Tổng Tài

Chuyện Tình Của Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321862

Bình chọn: 9.5.00/10/186 lượt.


Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống phòng.

Tầm mắt cô dao động bốn phía, vậy mà, phòng lớn như thế chỉ có một mình cô.

Anh không có ở đây. . . . . . Một cỗ cảm giác mất mác đột nhiên đánh úp tới Hàn Phỉ Vũ.

Suy nghĩ một chút, yêu vội như vậy, thế nào có khả năng lại ở chỗ này với cô. . . . . .

Nguyên tưởng rằng mình sẽ cùng những phụ nữ khác giống nhau, có thể có Tả Hữu Nam ba ngày, không nghĩ tới cư nhiên tư cách tình nhân ba ngày cũng không có, chỉ có thể có một đêm ngắn ngủn. . . . . . Một hồi sương mù dính vào tròng mắt Hàn Phỉ Vũ .

Cô chịu đựng hạ thể đau đớn, cùng với sắp nước mắt tràn mi, chậm rãi rời giường .

Cô chậm rãi bước đi vào phòng tắm, cởi xuống áo choàng trên người, dùng tay mở vòi hoa sen, khiến nước nóng xối đi mùi hồ tắm trên người, xối đi bi ai trong lòng. . . . . .

Tắm rửa qua, Hàn Phỉ Vũ đổi lại y phục.

Rời đi 'Phòng tổng thống', cô đi tới quầy khách sạn .

"Thật xin lỗi, tôi muốn tính tiền." Hàn Phỉ Vũ mặt mày tái nhợt, đứng đối diện với nhân viên trong quầy nói, "Đêm qua tôi ở trong Phòng tổng thống."

Sợ anh rời đi quá vội vàng, nhất thời quên tính tiền, cho nên, Hàn Phỉ Vũ đi tới quầy hỏi một chút.

"Xin hỏi là Hàn Phỉ Vũ tiểu thư sao?" Nhân viên lễ độ hỏi thăm.

"Vâng" hỏi thăm cô như vậy, Hàn Phỉ Vũ cảm thấy có chút kinh ngạc.

"Tả tiên sinh đã tính tiền, còn phân phó chúng tôi đem cái này chuyển cho Hàn tiểu thư." nhân viên tiếp tân lấy ra một phong thư màu trắng sữa đưa cho Hàn Phỉ Vũ.

"Cám ơn." Không kềm chế được mong đợi trong lòng, cô lập tức mở phong thư.

Bên trong chỉ có một tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng chỉ đơn giản viết hai chữ có lực -- chờ anh

Một hồi ấm áp nhất thời tràn ngập trong lòng Hàn Phỉ Vũ. Cô quyết định ở khách sạn chờ anh; mặc dù Tả Hữu Nam không nói rõ cô nên ở nơi nào chờ anh, nhưng theo lẽ thường, anh gọi cô ở lại khách sạn.

Hàn Phỉ Vũ ở đại sảnh khách sạn chọn một chỗ thoải mái ngồi xuống , để Tả Hữu Nam vừa trở lại là có thể nhìn thấy cô.

Hàn Phỉ Vũ lòng tràn đầy vui vẻ, tĩnh tâm chờ bóng dáng cao lớn của Tả Hữu Nam hiện ra.

Đêm tối dần dần phủ xuống, Hàn Phỉ Vũ ngồi trong đại sảnh, thần sắc vui sướng trên mặt đã biến mất không thấy gì nữa.

Cô bất tri bất giác đã đợi hơn mười giờ, trong khoảng thời gian này cô vì không muốn Tả Hữu Nam không tìm được mà nn một bước cũng không rời đi đại sảnh.

Vậy mà, trước cửa khách sạn còn không thấy được bóng dáng Tả Hữu Nam.

Anh quên mất đi! Tùy ý viết xuống mấy chữ, anh thế nào sẽ nhớ trong lòng?

Hốc mắt Hàn Phỉ Vũ một hồi nóng rực, cô biết mình sắp khóc.

"Hàn tiểu thư." Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Cô ngẩng mặt lên.

"Sắc trời đã tối, không bằng Hàn tiểu thư ở lại khách sạn ngủ trọ một đêm?" Người nói chuyện chính là nhân viên tiếp tân sáng nay đã truyền tin cho Hàn Phỉ Vũ."Tả tiên sinh có thể bởi vì công sự nên trễ nãi một chút thời gian."

Cô lắc đầu một cái. Cô không cho là Tả Hữu Nam sẽ trở về nơi này.

"Không cần, cám ơn cô." Hàn Phỉ Vũ đứng lên."Tôi phải đi."

Chờ đợi thêm nữa, cũng sẽ không đợi được cái gì, cần gì làm mình kỳ vọng vô vị?

"Vậy tôi thay Hàn tiểu thư gọi một xe taxi đi!" nhân viên tiếp tân chu đáo nói.

"Không cần, cám ơn." Hàn Phỉ Vũ kéo ra nhất mạt cười nhạt, xoay người rời đi.

Nước mắt của cô sắp rơi xuống, cô không muốn nước mắt bị người khác thấy.

Bị Tả Hữu Nam nhét vào khách sạn đã đủ thảm, cô không muốn quẫn thái (trạng thái quẫn bách) của mình lại bị người khác thấy. Để cô cất giữ một chút tự ái đi!

Hàn Phỉ Vũ về đến nhà không lâu, điện thoại trong nhà liền vang lên.

Cô không lập tức nghe điện thoại, chỉ là nhìn điện thoại vang lên không ngừng.

Trong lòng một tia mong đợi, động tác vô cùng chậm đến gần điện thoại, cầm ống nói lên.

"Phỉ Vũ?" Là thanh âm Tả Học Văn.

"Học Văn." Hàn Phỉ Vũ không nhịn được cười nhạo mình? Cô vẫn còn mong đợi cái gì, hôm nay ở khách sạn khổ đợi còn còn chưa đủ sao?

Tả Hữu Nam để cô đợi một ngày, thế nào sẽ gọi điện tìm cô!

"Em đi nơi nào? Hôm qua anh nghe người ta nói, anh trai đến phòng nhân sự kéo em đi, anh gọi điện thoại đến nhà em lại không tìm được, tưởng rằng hôm nay ở công ty nhìn thấy em, không nghĩ tới em thế nhưng không tới làm, em đi nơi nào?" Trong thanh âm Tả Học Văn cũng là lo âu và ân cần.

"Thật xin lỗi, để cho anh lo lắng."

"Phỉ Vũ, em hãy thành thật nói với anh, anh trai đối với em làm cái gì?" Tả Học Văn hiểu rất rõ anh trai, anh không có việc gì chắc chắn sẽ không đem Hàn Phỉ Vũ lôi đi .

"Không có." Hàn Phỉ Vũ không muốn nói.

Còn có cái gì để nói sao? Nói cô và Tả Hữu Nam chỉ có một đêm sao?

"Phỉ Vũ!" Tả Học Văn căn bản không tin tưởng.

"Học Văn, hôm nay em mệt chết đi, hôm nào chúng ta lại nói được không?" Hàn Phỉ Vũ cảm thấy mệt mỏi.

". . . . . . Được rồi!" Tả Học Văn không muốn miễn cưỡng cô, không thể làm gì khác hơn là thuận theo cúp điện thoại.

Cả người cũng mệt mỏi, cô vừa ngã vào giường, liền rơi vào trầm trầm mộng đẹp

Một mộng đẹp tràn đầy nước mắt

Hôm sau, Hàn Phỉ Vũ tỉnh lại, đã là vào buổi trưa.

Nguy rồi! Đi làm trễ rồi.

Hàn Phỉ Vũ lập tức bối rối, nhưng sau một lúc lâu, cô liền kh


XtGem Forum catalog