
ông muốn đến Thần Thoại đi làm nữa.
Phàm là nhân viên nữ cùng Tả Hữu Nam xảy ra quan hệ, đều phải trong ba ngày quy định tự động từ chức, Phỉ Vũ tính toán một chút, hôm Tả Hữu Nam ở Thần Thoại kéo cô đi tới hôm nay đúng là ngày thứ ba.
Dù sao cô đều phải từ chức , có trễ hay không đến cũng không còn quan hệ.
Chỉ là, Hàn Phỉ Vũ không có thói quen ngủ nướng, nàng rời giường , rửa mặt, sau đó liền tính toán viết thư từ chức.
Rời đi tập đoàn Thần Thoại, đối với Hàn Phỉ Vũ mà nói không có quan hệ, bởi vì cô vào Thần Thoại làm việc, chỉ vì cách xa bố dượng, cũng không nghĩ được Tả Hữu Nam coi trọng.
Sẽ cùng Tả Hữu Nam xảy ra quan hệ, chỉ là một cái cọc ngoài ý muốn.
Nhưng, chuyện rời đi Thần Thoại, tuyệt không thể bị bố dượng biết!
Rất nhanh, cô liền viết xong thư từ chức, chỉ cần đem nó gửi ra ngoài, tất cả quan hệ của cô và Tả Hữu Nam liền chấm hết.
Nghĩ đến chỗ này, chóp mũi đau xót, hốc mắt một giọt lại một giọt chất lỏng trong suốt trượt xuống , đem phong thư trắng tinh thấm ướt một mảnh. . . . . .
Thư từ chức gửi ra ngoài, Hàn Phỉ Vũ từng ngày tìm công việc mới.
Tâm tình xuống thấp không có nghĩa là cô có thể cả ngày núp ở trong nhà không có việc gì, cô còn có cuộc sống ở Đài Bắc, phải trả tiền mướn phòng, ăn cơm.
Thực tế, chính là như vậy.
Trong lúc tìm công việc, Tả Học Văn tới tìm cô mấy lần.
Cho dù Hàn Phỉ Vũ không nói xảy ra chuyện gì, nhưng cô đột nhiên từ chức, xem ra chuyện cùng Tả Hữu Nam tuyệt đối không thoát được quan hệ.
Tả Học Văn là người thông minh, anh biết Hàn Phỉ Vũ không muốn nói chuyện Tả Hữu Nam, nếu đối phương không muốn nói, Tả Học Văn liền thức thời không hỏi tới.
"Có muốn anh giúp em giới thiệu hay không?" Ban đêm Tả Học Văn tới chơi hỏi.
"Không cần." Cô lắc đầu."Từ từ tìm, cũng tìm được ."
Mặc dù Hàn Phỉ Vũ tháng này không ngừng tìm việc làm, cũng đi phỏng vấn, nhưng hiện nay kinh tế Đài Loan đình trệ, khắp nơi đều giảm biên chế, muốn tìm một công việc mới không phải dễ, nhưng cô vẫn nhã nhặn từ chối tốt tính của Tả Học Văn.
"Phỉ Vũ, em không phải vì anh ta mà xa lánh anh đi!" Tả Học Văn giống như cảm thấy Hàn Phỉ Vũ so ngày trước khách khí hơn nhiều.
Tả Học Văn vẫn cho rằng Hàn Phỉ Vũ một người bạn thâm giao,anh không muốn bởi vì quan hệ Tả Hữu Nam, mà mất đi người bạn tốt này.
"Học Văn, anh nghĩ quá nhiều." Hàn Phỉ Vũ cười một tiếng."Em chỉ là muốn tay làm hàm nhai! Không muốn dựa vào người khác. Hơn nữa ban đầu em đều có thể thi được vào Thần Thoại, em nghĩ, tìm công việc mới cũng không phải là việc khó."
"Phỉ Vũ, anh hi vọng có thể cùng em vĩnh viễn là bạn tốt." Tả Học Văn thật không muốn mất đi người bạn Hàn Phỉ Vũ này.
"Em cũng thế."
"Có cần anh giúp gì, cứ mở miệng." Trước khi rời đi, Tả Học Văn nói như vậy.
"Ừ."
Hàn Phỉ Vũ đưa Tả Học Văn đến dưới lầu, đưa mắt nhìn anh rời đi.
Đang định đi lên lầu thì cô bị một tiếng kêu gọi lại.
"Phỉ Vũ!"
Nghe vậy, toàn thân Hàn Phỉ Vũ - rung động, cô sợ hãi nhìn phương hướng thanh âm -- là bố dượng!
"Phỉ Vũ, đã lâu không gặp." Bố dượng Hàn Phỉ Vũ -- Trần Lực nhếch miệng cười một tiếng.
"Phải . . . . . Rất lâu không gặp . . . . ." Cô cảm thấy máu trên mặt mình nhanh chóng rút đi.
Bố dượng cư nhiên từ Nghi Lan đi tới Đài Bắc rồi !
"Kể từ khi mẹ con qua đời, chúng ta đã hai năm không gặp." Trần Lực không có ý tốt nhìn chằm chằm Hàn Phỉ Vũ.
"Phải . . . . ." mẹ cô mất năm cô tốt nghiệp đại học, qua đời bởi vì bệnh, mẹ đã chết, cô cảm thấy không cần thiết ở trong nhà bố dượng nữa, cho nên quyết định rời khỏi Nghi Lan.
Bình tĩnh qua hai năm, không nghĩ tới bố dượng lúc này lại có thể biết tìm đến cô!
"Bố nghe Lý bá sát vách nói, con đã không còn làm việc ở Thần Thoại." Trần Lực nói."Con trai ông ta cũng làm việc Thần Thoại."
"Bố dượng. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ cảm thấy hô hấp bắt đầu khó khăn.
"Con sẽ không quên hiệp nghị giữa bố và con đi!" Trần Lực gây sự.
"Con. . . . . ." Cô cảm thấy không khí bốn phía cực độ không đủ, cô dường như sắp té bất tỉnh.
"Con đã không còn làm việc ở Thần Thoại, vậy cũng không cần thiết ở lại Đài Bắc nữa, cùng bố trở về Nghi Lan đi! Con chỉ cần cùng bố trở về, bố sẽ nuôi con, không cần lo lắng." Trong mắt Trần Lực tràn đầy dâm uế ham muốn.
"Không. . . . . . Con. . . . . ." Cô chết cũng không muốn trở về Nghi Lan.
"Ban đầu bố đồng ý con tới Đài Bắc là bởi vì con thi được vào Thần Thoại, hôm nay con không công tác ở đó, vẫn chưa về nhà? Ở nhà vĩnh viễn là tốt nhất."
Tay Trần Lực đầy nếp nhăn hướng Hàn Phỉ Vũ đưa qua , cô không tự chủ thét chói tai ra tiếng.
"Không cần!"
Bịch một tiếng, Trần Lực còn chưa bắt được Hàn Phỉ Vũ, đã té xuống đất, khóe miệng còn rỉ ra tia máu.
Hàn Phỉ Vũ bị tình cảnh này sợ ngây người, cô không biết xảy ra chuyện gì.
"Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?" Trần Lực còn té xuống đất, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn bên cạnh Hàn Phỉ Vũ, đánh ông một quyền .
"Ngay cả Tả Hữu Nam ta cũng không biết, ngươi nhất định là lão già." Tả Hữu Nam lạnh nhạt nói.
Hàn Phỉ Vũ bất trí nhìn chằm chằm người không nên xuất hiện tại nơi này, cả một tháng không t