
út thành quyền, môi mỏng mím chặt, hơi thở âm lãnh vòng quanh hắn,
làm hắn giống như tượng đá, làm người ta giận sôi.
Cơ hồ không có suy tư, hắn liền đá văng cửa ra.
"Rầm!" một tiếng vang thật lớn, Âu Y Tuyết và Quý
Đằng Viễn không hề chuẩn bị tâm tư bị kinh sợ. Hai người nghe tiếng nhìn lại, lại
thấy Mạc Dĩ Trạch chạy tới trước mặt bọn họ.
Nhìn thấy hắn, tim của Âu Y Tuyết lộp bộp rơi thẳng vào đáy
cốc, sắc mặt đỏ thắm lập tức lại trắng xanh; mà Quý Đằng Viễn lại lấy ánh mắt
kinh ngạc nhìn Mạc Dĩ Trạch đột nhiên xuất hiện ở trong phòng ngủ, mở miệng.
"Sao anh ở đây?" Quý Đằng Viễn ôm lấy Âu Y Tuyết,
hỏi.
Ai ngờ, Mạc Dĩ Trạch cũng không có nhìn thẳng anh. Ánh mắt
thâm thúy mà nguy hiểm chăm chú nhìn chằm chằm cánh tay đang vịn Âu Y Tuyết của
Quý Đằng Viễn, lời nói từ môi lạnh như băng của hắn tràn ra: "Buông cô ấy
ra!"
Nghe vậy, Quý Đằng Viễn sửng sốt, nhưng không có bất kỳ phản
ứng nào.
Thấy anh không có ý muốn buông tay ra, Mạc Dĩ Trạch liền vứt
ngay canh gừng mà mình đặc biệt ra ngoài mua cho Âu Y Tuyết, ngay sau đó đi tới
bên cạnh giường, nắm lên cổ áo Quý Đằng Viễn.
Quý Đằng Viễn không hề chuẩn bị tâm tư, bị buộc cách xa Âu Y
Tuyết.
Không những như vậy, Mạc Dĩ Trạch còn chạy về bên cạnh Âu Y
Tuyết, một tay kéo cô từ trên giường lên, giam cầm trong ngực mình.
"Buông tôi ra!" mặt Âu Y Tuyết đỏ lên, đẩy gương mặt
không có vẻ gì của Mạc Dĩ Trạch ra.
"Anh muốn làm gì!" Quý Đằng Viễn bị hành động đột
nhiên xuất hiện của hắn làm hồ đồ, nhìn Âu Y Tuyết ra sức giãy giụa muốn tránh
né ở trong lòng hắn, cất bước tiến lên.
"Đứng lại!" Một tiếng quát lạnh khiến hai người dừng
lại hành động.
Tròng mắt đen của Mạc Dĩ Trạch mang theo một cơn gió mạnh, một
ngọn lửa hừng hực dấy lên trong lòng hắn, hai mắt âm trầm, bóp chặt cô trong ngực,
nói: "Đáng chết, cô cư nhiên lại muốn thoát khỏi tôi!"
Hắn luôn tâm cao khí ngạo, cho tới bây giờ chính là thần
trong cảm nhận của tất cả cô gái. Mà cô lại nhiều lần trốn tránh, làm hắn giận
không kềm được.
Đối mặt với chất vấn của hắn, Âu Y Tuyết im lặng, quay đầu
không đếm xỉa đến vẻ mặt khát máu của hắn, mím chặt đôi môi.
"Buông bạn gái tôi ra!" Quý Đằng Viễn bị hắn đẩy
ra rốt cuộc không nhịn được, quát lên với hắn.
Nghe vậy, lúc này Mạc Dĩ Trạch mới dời tầm mắt về phía Quý Đằng
Viễn. Nhìn gương mặt hồn nhiên mà mang theo thương tiếc của anh, Mạc Dĩ Trạch
nheo lại hai mắt đen nhánh, hừ lạnh một câu: "Hừ, bạn gái của cậu? Cô ấy
thật sự là bạn gái của cậu sao?"
"Anh có ý gì?" Quý Đằng Viễn không chịu yếu thế lạnh
lùng nhìn hắn.
Hơi thở nguy hiểm tràn ngập thân thể Mạc Dĩ Trạch, hắn tăng
thêm sức nắm cánh tay mảnh khảnh của Âu Y Tuyết, tiếp đó lạnh lùng nói:
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi!"
"Cái gì. . .?" Đôi mắt sáng trong suốt của Quý Đằng
Viễn bởi vì một câu nói này mà khiếp sợ không thôi.
Mặc dù không biết giữa họ rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng anh
không muốn thấy cô bị thương. Anh nén giọng muốn hỏi rõ, lại bị một màn đột
nhiên hiện ra trước mặt làm rúng động.
Theo ánh mắt hoang mang sợ hãi của anh nhìn lại, chỉ thấy Mạc
Dĩ Trạch chẳng biết lúc nào đã xoay đầu Âu Y Tuyết ra sau, bá đạo hôn lên đôi
môi Âu Y Tuyết.
Trong khoảng thời gian ngắn, Quý Đằng Viễn chỉ cảm giác đầu
óc ‘ầm’ vang lên, ngay sau đó đầu trống rỗng.
. . .
Đầu lưỡi ấm áp thuận thế trượt vào miệng nhỏ thơm tho của
cô, thuần thục tự nhiên quấn lên lưỡi của cô. Nụ hôn mang theo tính xâm lược,
tuyên thệ cô là vật sở hữu của hắn.
Hô hấp gần trong gang tấc, Mạc Dĩ Trạch bất mãn ngắm nhìn
hai mắt đầy khổ sở của cô, trong lòng rét lạnh.
Ngoài dự đoán, Âu Y Tuyết lại không có phản kháng. Cô chỉ mặc
cho hắn tàn nhẫn đối với mình.
Mà cô lại không biết sự lạnh lùng của cô, làm dấy lên dục vọng
chiếm hữu tàn khốc của hắn. . .
. . . . . .
Thời gian không biết qua bao lâu, cảm thấy hơi thở cô bắt đầu
rối loạn, lúc này Mạc Dĩ Trạch mới hài lòng dời đi đôi môi của mình.
Hai mắt đen nhánh như ưng xẹt qua vẻ mặt bình tĩnh của cô, lại
chuyển tầm mắt qua Quý Đằng Viễn đã sớm ngốc trệ, dùng một đôi mắt kinh sợ nhìn
bọn họ, Mạc Dĩ Trạch gian xảo nở nụ cười hả hê, lạnh lùng mở miệng.
"Hiện tại cậu tin chưa? Cô ấy là người phụ nữ của tôi,
mà không phải bạn gái của cậu." Thanh âm không lớn, nhưng lại đánh thẳng
vào lòng của Quý Đằng Viễn.
Nghe vậy, Quý Đằng Viễn không dám tin nhìn về Âu Y Tuyết vẻ
mặt trống rỗng trong ngực Mạc Dĩ Trạch, anh lắc đầu một cái: "Không, đây
không phải là thật. . ."
Vẫn còn nhớ ngày đó cô nhận lời tỏ tình của anh, anh đã mừng
rỡ cỡ nào. Mà bây giờ cô lại. . .
Nhìn hai người thân mật xứng đôi như không có chuyện gì xảy
ra, Quý Đằng Viễn ngẩn ra. . .
Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ tất cả đều là cô lừa gạt anh?
Nghĩ tới đây, một cảm giác bị lừa gạt tự nhiên sinh ra, anh
há miệng muốn nói điều gì, nhưng lúc anh nhìn thấy biểu tình sóng nước chẳng
sao của Âu Y Tuyết, lại cắn môi dưới của mình.
Cuối cùng kiên quyết xoay người chạy ra phòng ngủ.
Khi tất cả xảy ra được thuận nước đẩy thuyền như thế, lại
không có thấy trong mắt Âu Y Tu