
giận
trong lòng Âu Xảo lại bốc lên.
Lạnh lùng nhìn Âu Y Tuyết, Âu Xảo Lệ sai hai nữ sinh sau
lưng cô ta: "Kéo cô ta lên cho tôi!"
Dứt lời, hai nữ sinh tiến lên, không nói lời nào, kéo cô
lên.
"Buông tôi ra!". Âu Y Tuyết giãy giụa, nhưng hơi sức
của cô không địch lại họ, cô lạnh lùng nhìn Âu Xảo Lệ, không thể tin được, cô
ta lật lọng phản bội lời hứa lúc nãy: "Cô đã nói, chỉ cần tôi trả lời vấn
đề của cô, cô sẽ bỏ qua cho chúng tôi". Không buông tha cho cô cũng được,
nhưng Tiểu Tuyết vô tội.
"Chỉ dựa vào mày mà cũng dám nói điều kiện với
tao?". Cơn tức của Âu Xảo Lệ trào lên, nhẫn tâm đánh thẳng vào mặt Âu Y
Tuyết, đánh lệch đầu cô.
Ghen tỵ che mắt Âu Xảo Lệ, giờ phút này, cô ta nghiễm nhiên
trở thành một dã thú bị chọc giận, đem toàn bộ lửa giận trút lên trên người cô.
"Tiện nhân!". Cô ta điên cuồng gào rống, mỗi một lần
rống là một cái bạt tai nhanh giáng xuống gương mặt xinh đẹp của Âu Y Tuyết.
"Tại sao mày dám giành người đàn ông của tao? Tại
sao?"
Bàn tay hung hung nâng lên rồi hạ xuống, bởi vì tức giận mà
khuôn mặt kiều diễm của Âu Xảo Lệ vặn vẹo trông thật dữ tợn.
Vừa hành hung Âu Y Tuyết vô tội, vừa không ngừng dùng ngôn
ngữ công kích cô. Mà hai nữ sinh đang giữ chặt Âu Y Tuyết lại hào hứng bừng bừng
quan sát.
Giờ này, hai gò má vốn tái nhợt của Âu Y Tuyết lại đỏ tươi
như máu, bộ mặt cũng sưng lên như quả đồi nhỏ.
Cô vừa gắt gao cắn môi mình, ngăn cản nước mắt của mình, vừa
tự nhủ với chính mình, dù có chuyện gì cũng phải nhịn, nếu không sẽ liên lụy đến
Tiểu Tuyết.
Vì có lòng tin như vậy, cho nên, dù cảnh vật trước mắt bắt đầu
mơ hồ, cô đều gắng gượng chống đỡ. . .
Trong mắt Âu Xảo Lệ, sự bất khuất của cô lại biến thành một
hàm nghĩa khác.
Nhìn Âu Y Tuyết không lên tiếng, Âu Xảo Lệ cảm thấy lửa giận
bốc cháy khắp người, khi lửa giận hừng hực cắn nuốt nốt tia lý trí cuối cùng của
cô ta thì cô ta dừng tay lại.
"Mày kiêu ngạo phải không?". Khóe môi xinh đẹp cười
lạnh, bàn tay của Âu Xảo Lệ nắm lại thành quyền.
Không có âm thanh trả lời.
"Được!" “ Đã như vậy, sẽ thành toàn cho cô” Mắt Âu
Xảo Lệ phát hiện bình hoa trên khay trà cách đó không xa, ngay sau đó, cô ta tiến
lên, đẩy bình hoa rơi trên mặt đất.
"Choang….”. Tiếng vang lớn nổi lên, bình hoa biến thành
vô số mảnh vỡ .
Ngay sau đó, Âu Xảo Lệ lấy tốc độ sét đánh nhanh không kịp đỡ
nhặt lên một mảnh vỡ, trở lại trước mặt Âu Y Tuyết. Không để ý đến vẻ kinh hoảng
chợt lóe lên trong mắt hai nữ sinh kia, Âu Xảo Lệ nói: "Không còn gương mặt
xinh đẹp, từ nay về sau, xem mày lấy tư cách gì quyến rũ người đàn ông của người
khác". Nói xong, trong mắt lộ ra tia khát máu.
Hành động điên cuồng của cô ta khiến hai nữ sinh kia và Âu Y
Tuyết phát run, một nữ sinh trong đó run rẩy nói: "Xảo. . . Xảo Lệ. . . Cậu
định làm thật sao?"
Cô nghĩ lá gan của mình khá lớn, nhưng không nghĩ rằng, hoa
khôi của trường bề ngoài xinh đẹp nhưng gan còn lớn hơn bọn họ.
"Các người sợ hãi cái gì?". Nghe vậy, tầm mắt Âu Xảo
Lệ khinh bỉ quét qua hai nữ sinh, hung hãn nói: "Cô ta chỉ là một con chó
trong nhà chúng ta, cho dù có chết cũng sẽ không có người quan tâm".
Huống chi, Âu Y Tuyết còn do người thứ ba sinh ra, dù có giết
cô, cũng không ai khiển trách cô ta. Nghĩ vậy, Âu Xảo Lệ càng kiên định với quyết
tâm của mình.
"Nhà các người . . . Chó?". Giọng nói của một nữ
sinh khác run rẩy.
"Hừ!". Âu Xảo Lệ hừ lạnh, ngay sau đó, giọng nói
mũi truyền ra: "Là cha ta cùng người khác sinh".
Dứt lời, lại thấy hai nữ sinh cùng lộ ra biểu tình rợn tóc
gáy. Hai nữ sinh nhìn nhau, tay giữ Âu Y Tuyết không kiềm được run rẩy.
Dù là tình nhân sinh ra, nhưng dù sao cũng là chị em của cô
ta, mà cô ta. . . Trời! Rốt cuộc họ quen biết loại người nào thế này!
Đúng lúc bọn họ đang suy nghĩ, Âu Xảo Lệ đã không để ý đến bọn
họ nữa, giơ tay lên, định rạch mặt Âu Y Tuyết. . .
"Xem ra không có ai." Hoàng Mỹ Linh nhìn cửa phòng
đóng chặt thì kinh ngạc nói.
Khi biết Âu Y Tuyết thiếu chút nữa chết đuối thì cô đang ở
gian phòng đầu tiên kế bờ biển, nhưng được cho biết học sinh Y Tư Lai Đốn đã
mang cô ấy đi; cô chạy tới phòng của Mạc Dĩ Trạch còn có phòng y tế, không thấy
có người. Vì vậy cô chỉ có thể thử đi tới phòng của Âu Y Tuyết và Hạ Tuyết. . .
nhưng cũng không có ai.
"Có thể nào anh ta đã đưa Âu Y Tuyết đến bệnh viện rồi
không?" một nữ sinh tướng mạo bình thường, mặc quần áo thể thao bình thường
bên cạnh hỏi.
"Chắc là không" Hoàng Mỹ Linh lắc đầu một cái, bảo
vệ ở cổng nói chỉ nhìn thấy một nam sinh ôm nữ sinh đi vào, mà không thấy đi ra
ngoài. Bọn họ rõ ràng là còn ở chỗ này, nhưng nơi này cũng không có ai, vậy bọn
họ ở chỗ nào?
"Cô giáo hay thử đi ký túc xá khác tìm xem sao?" Nữ
sinh kia hỏi.
Hoàng Mỹ Linh có vẻ đăm chiêu nhìn cửa phòng đóng chặt, trầm
tư mấy giây, gật đầu : "Vậy chúng ta đi thôi."
Lúc Hoàng Mỹ Linh đang chuẩn bị theo nữ sinh kia sang nơi
khác tìm thì bên trong phòng truyền ra âm thanh nhỏ làm kinh động đến cô.
"Sao vậy?" Nữ sinh nhìn Hoàng Mỹ Linh dừng chân lại,
có chút khó hiểu.
“Hình như có