
cau mày dừng
lại bước chân đang đặt xuống, một giây kế tiếp liền thẳng tắp đi về phía phòng
trẻ.
Đẩy ra cánh cửa
phòng trẻ, không nhìn thấy một cái bóng dáng như dự đoán, nhìn vòng quanh bên
trong phòng căn phòng rộng lại đem tầm mắt chuyển qua đến cái bóng dáng nhỏ nhắn
trên giường trẻ (nôi trẻ) kia, đang không ngừng phát ra tiếng khóc thê lương,
trong con ngươi Mạc Dĩ Trạch vốn lạnh lẽo không có bất kỳ nhiệt độ nào lập tức
lóe ra ánh sáng nhu hòa.
Anh dạo bước đi
qua, đem tài liệu cầm trong tay đặt lên giường trẻ, sau đó êm ái ôm lấy khuôn mặt
nhỏ nhắn nhăn thành một đống của Nhược Y, nhẹ giọng nói: "Nhược Y đừng
khóc, đừng khóc a". Nói xong, lại vỗ nhè nhẹ lưng của bé.
Mà Nhược Y đâu
thèm để ý lời nói của anh, vẫn khóc không ngừng.
Từ cửa phòng trẻ
mở rộng truyền ra một loạt tiếng khóc khiến bảo mẫu đang chuẩn bị sữa tươi ở lầu
dưới nghe tiếng lập tức xông lên lâu. Khi cô thấy thiếu gia cả đêm không về lại
xuất hiện tại phòng trẻ, hơn nữa còn tự mình ôm lấy bé con đang khóc không ngừng,
trong lòng cả kinh, lập tức tiến lên muốn ôm lấy Nhược Y.
"Thiếu
gia" Bảo mẫu yếu ớt kêu, vươn tay cố gắng ôm lại Nhược Y .
Mà Mạc Dĩ Trạch
nghe được tiếng bước chân nhìn sang cũng tất nhiên đưa Nhược Y cho cô, dù sao để
cho những người tài giỏi chuyên nghiệp (có chuyên môn) chăm sóc đứa bé vẫn tốt
hơn. Chỉ là, bình thường trước sau như một đều là Âu Y Tuyết tự mình chăm sóc
Nhược Y, lúc này tại sao lại ... . .
Ánh mắt kinh ngạc
về phía bảo mẫu đang dỗ dành Nhược Y, bảo mẫu nhận được ánh mắt bén nhọn của
anh, lập tức giống như là hiểu được, run run rẩy rẩy trả lời.
"Thiếu . .
Thiếu phu nhân sáng sớm liền đi ra ngoài, cô ấy để cho tôi chăm sóc bé con. .
.". Dứt lời, trong nháy mắt liền bắt gặp con ngươi ám trầm (tối tăm) của Mạc
Dĩ Trạch, mà người luôn luôn nhát gan như bảo mẫu hận không thể lập tức co cẳng
chạy.
Như có điều gì
suy nghĩ liếc mắt nhìn Nhược Y vẫn còn đang khóc rống, cảm thấy mi tâm có một
chút đau nhức, Mạc Dĩ Trạch dặn dò: "Chăm sóc con bé thật tốt".
"Dạ, Thiếu .
.".
Còn không đợi bảo
mẫu nói xong một câu đó, Mạc Dĩ Trạch đã cầm lấy tài liệu đang đặt ở trên giường
trẻ, đi thẳng.
Mười hai giờ trưa ——
Chiếc BMW màu đen phóng nhanh trên đường cao tốc, bên trong
xe bao trùm bầu không khí yên lặng làm người ta hít thở không thông,
"Trạch. . . Anh muốn dẫn em đi nơi nào vậy. . ."
Âu Xảo Lệ mặc chiếc đầm màu đen, cách ăn mặc xinh đẹp quyến rũ nhìn Mạc Dĩ Trạch
từ lúc lên xe thì bắt đầu mặt lạnh trầm mặc hỏi.
Sáng nay cô ta vừa mới từ pub về đến nhà, hắn liền gọi điện
thoại, bảo là 11h30’ đợi trước cửa nhà cô ta. Sau khi nhận được cú điện thoại
này, Âu Xảo Lệ vui mừng đến quên hết mệt mỏi, sung sướng chạy đi tắm, trang điểm
chưng diện qua lại hồi lâu. Đợi đến 11 giờ 3 phút hắn đến.
Vốn tưởng rằng Trạch sẽ nói với mình là đi đâu, ai ngờ hắn
không nói hai lời liền lôi cô ta lên xe.
Hắn trầm mặc, Âu Xảo Lệ cũng không dám nói tiếng nào. . .
"Trạch? Chuyện gì xảy ra sao. . . ?" Thấy hắn
không trả lời hai mắt cứ thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, Âu Xảo Lệ lại mở
miệng hỏi.
Lúc này, Mạc Dĩ Trạch trả lời cô ta.
"Két!" Mạc Dĩ Trạch thình lình đến khúc cua quẹo,
chỉ nghe được tiếng thắng xe vang lên một tiếng dồn dập, xe liền dừng sát ở hai
bên đường.
"Á" Âu Xảo Lệ hét lên một tiếng, chưa hết kinh hồn:
"Trạch, anh. . . . . ." Âu Xảo Lệ trong lòng có chút uất ức, quay đầu
lại đối mặt với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo u ám của Mạc Dĩ Trạch, vì vậy lời nói
còn lại ngăn trở ở cổ họng, không dám thở mạnh xuống.
Mạc Dĩ Trạch con ngươi đen nhánh nheo lại, lạnh lùng khạc ra
mấy chữ: "Là ai cho phép cô làm như vậy? !"
Âu Xảo Lệ không rõ, đợi đến sau khi bình tâm lại lúc này mới
gợi lên nụ cười không lưu loát ý đồ muốn trấn an hắn: "Trạch, em không hiểu
anh đang nói gì."
"Cô lại không biết?" Mạc Dĩ Trạch hì mũi coi thường,
ngay sau đó lạnh lùng nhìn Âu Xảo Lệ, hung hăng nói: "Là ai cho cô dùng
danh nghĩa của tôi đánh người? Là ai cho phép cô làm như vậy! ?"
Khi hắn về đến nhà thì nhớ lại ý tứ trong lời nói của Âu Y Tuyết,
hắn mới biết hôm đó Âu Y Tuyết ở trong phòng bệnh tại sao lại nói như vậy. Thì
ra là. . . Thì ra đây tất cả đều là bởi vì cô ta!
"Trạch. . . Anh. . .", Âu Xảo Lệ vừa nghe hắn nhắc
đến chuyện này thì mặt trắng bệch khiếp sợ.
Anh làm sao biết được chuyện này, cha rõ ràng nói là sẽ xử
lý tốt, sẽ không ai đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, nhưng. . . Anh làm sao biết?
Âu Xảo Lệ cắn chặt môi dưới của mình, bỗng dưng, trong đầu
hiện ra một bóng người, vì vậy. . .
"Là con tiện nhân kia nói cho anh biết sao!" Không
sai, nhất định là con tiện nhân kia! Trừ cô, còn ai dám nói cho anh biết! Nghĩ
tới đây Âu Xảo Lệ nhất thời nổi trận lôi đình.
Mạc Dĩ Trạch nhăn đầu lông mày, đối với hai chữ “tiện nhân”
từ trong miệng Âu Xảo Lệ cảm thấy khó nhịn, nhưng hắnvẫn không hề tỏ rõ ra
ngoài.
"Bây giờ cô còn lời nào để nói không?" Giờ phút
này Mạc Dĩ Trạch giống như một vị thẩm phán, toàn thân tỏa ra khí tức hắc ám
làm cho người ta phát run.
Âu Xả