
o Lệ nghe vậy vội vàng lắc đầu một cái, khẩn trương
nói: "Trạch, không phải như anh nghĩ . Em chỉ phải . . . . ."
"Đủ rồi." Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng quát bảo cô ta ngừng
lại, nói tiếp: "Tất cả mọi chuyện tôi đều có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua,
nhưng mà cô phải giúp tôi làm một chuyện." Đây mới là mục đích thật sự của
hắn.
Dứt lời, Âu Xảo Lệ không kịp chờ đợi gật đầu một cái:
"Chỉ cần anh không rời khỏi em, cái gì em cũng có thể làm vì anh."
Lúc này cô sợ nhất là mất đi hắn, cho nên phàm là có thể làm cho cô ta ở lại
bên cạnh hắn, coi như là chuyện thương thiên hại lý cô ta đều có thể làm!
"Thật?" Mạc Dĩ Trạch trầm giọng hỏi, nghe được lời
khẳng định của Âu Xảo Lệ, lúc này mới khởi động động cơ: "Những chuyện tôi
muốn cô làm chính là. . ."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Quý Đằng Viễn ngồi bên người Âu Y Tuyết đọc một bản gốc của
đại học Yale, còn Âu Y Tuyết thì toàn tâm vùi đầu tập trung học.
Thoáng một cái đã là mười hai giờ trưa.
"Chúng ta đi ăn một chút gì đi." Cảm thấy trong bụng
trống rỗng, Quý Đằng Viễn hiện ra một nụ cười với Âu Y Tuyết ở bên cạnh.
"Anh đi đi." Âu Y Tuyết cũng không ngẩng đầu lên
mà viết tiếp.
Vậy mà, khi cô nói xong câu đó, bên cạnh cũng không có động
tĩnh. Âu Y Tuyết quay đầu, lại thấy Quý Đằng Viễn đang nở nụ cười nhìn mình, vì
vậy liền nói: "Em không đói bụng".
"Em không đi anh cũng không đi" Bị cô cự tuyệt,
Quý Đằng Viễn cũng không nản chí, ngược lại bắt đầu trêu chọc.
Nghe vậy, Âu Y Tuyết mấp máy môi, do dự một lát, sau đó mới
bất đắc dĩ thu lại đồ đạc của mình."Vậy chúng ta đi thôi."
. . . . . .
Âu Y Tuyết nghĩ tùy tiện mua chút thức ăn ứng phó trong cửa
hàng tiện lợi, nhưng Quý Đằng Viễn không giải thích liền kéo cô đi ăn thức ăn
nhanh.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Âu Y Tuyết muốn trở về thư viện tiếp
tục học bài, Quý Đằng Viễn lại cứng rắn kéo cô đi ăn kem, sau lại không để ý Âu
Y Tuyết liền dẫn cô đến tiệm trang sức, rạp chiếu phim. . .
Tóm lại đi dạo một hồi, đã là một giờ chiều.
Âu Y Tuyết nhíu mày nhìn thời gian mà mất hồn, lời của Mạc
Dĩ Trạch sáng nay lại vang lên ở trong đầu của cô.
Cô có nên đi không đây? Hắn cứu mạng của cô, cô nên hay
không nên đi?
Còn chưa chờ cô suy tính tốt, Quý Đằng Viễn bên cạnh liền cắt
đứt suy nghĩ của cô.
"Có chuyện gấp sao?" Thấy cô ngây ngốc nhìn chằm
chằm đồng hồ đeo tay, Quý Đằng Viễn quan tâm hỏi: "Nếu như có vậy thì đi
đi, đừng chậm trễ. . .” Tuy anh rất không muốn nhanh như vậy liền tách ra,
nhưng là ...
"Không cần, không có chuyện gì gấp." Không đợi anh
nói xong, Âu Y Tuyết liền cắt đứt lời của anh.
Cuối cùng, cô quyết định không đi. Khẽ hạ long mi, đem lấy tất
cả tâm tư phức tạp chôn giấu trong lòng, Âu Y Tuyết chậm rãi nói: "Chúng
ta trở về thư viện thôi."
. . . . . .
※
Khách sạn Cease, tầng hai mươi, phòng số 504——
Trang trí lộng lẫy, thiết bị tiên tiến nào cũng có, cả căn
phòng áp dụng phong cách châu Âu là chính, trên vách tường có thể thấy được
danh họa cùng với dụng cụ hạng sang ở khắp nơi, hiển thị rõ xa hoa quý phái.
Trước của sổ sát đất, hai mắt xanh đen chăm chú nhìn chằm chằm
chiếc Rolex khảm kim cương trên cổ tay, phẫn nộ trong lòng khó nói rõ.
Hắn đợi cô đã nửa giờ! Thế nhưng, cô lại lỡ hẹn lần nữa.
Hắn liên tục dặn cô lại hoàn toàn như gió thoảng bên tai.
Trong tự điển của hắn vĩnh viễn không có lần thứ hai, thế nhưng cô gái này lại
đụng vào ranh giới cuối cùng của hắn lần nữa.
Hơi thở nguy hiểm lượn lờ trong thân thể của hắn, hàm dưới
căng thẳng, hai mắt nham hiểm hiện lên một tầng băng sương. . .
Lần này hắn sẽ không mềm lòng nữa.
Thời gian cực nhanh trôi qua, trong nháy mắt đã là một tuần
lễ .
Kể từ ngày Âu Y Tuyết lỡ hẹn cô chưa từng thấy qua Mạc Dĩ Trạch.
Không có hắn dây dưa không rõ cùng với chọc ghẹo, Âu Y Tuyết
cảm giác mình dần dần quên đi sự kiện kia, nhưng kỳ quái là, cô thế nhưng lại cảm
thấy trống rỗng. . .
Mỗi buổi tối cô đều có thể nhìn thấy chiếc xe BMW màu đen chở
chị gái đi ra ngoài sau đó sáng hôm sau lại thấy nó đưa Âu Xảo Lệ về.
Mà tình trạng này thẳng đến một tuần lễ, rốt cuộc đình chỉ.
. .
※
"Anh mau trở về đi." Đứng ở bên ngoài cửa nhà, Âu
Y Tuyết nói với Quý Đằng Viễn ở bên cạnh.
Mấy ngày nay anh đều đưa cô về nhà. Mặc dù trước kia cô cự
tuyệt rất nhiều lần, nhưng vì Quý Đằng Viễn kiên trì, Âu Y Tuyết không có bất kỳ
biện pháp nào chỉ có thể để mặc anh đưa đi.
"Ừ, em vào trước đi anh sẽ đi." Quý Đằng Viễn nâng
lên một nụ cười nhu hòa.
"Anh đi trước đi, không nên như vậy. . .” Âu Y Tuyết từ
chối.
Vậy mà, không đợi cô nói xong, Quý Đằng Viễn liền nói: “Anh
thích nhìn thấy bóng lưng của em"
Nghe vậy, Âu Y Tuyết im lặng cắn môi dưới.
Phản ứng của cô toàn bộ đều lọt vào mắt của anh, có chút mất
mác ở trong lòng, lại cố kiên nhẫn: "Anh nói rồi anh sẽ chờ em, cho nên hi
vọng em không có bất kỳ lo lắng gì." Anh thích cô, cho nên anh có thể đợi
cô, coi như là đợi đến dài đằng đẵng, anh cũng nguyện ý chờ.
Âu Y Tuyết không tiếng động gật đầu một cái, ngay sau đó nói
một câu: "Ngủ ngon." Liền xoay người r