
anh tìm
mình tới, Minh Vũ sửng sốt một chút, cuối cùng chậm rãi lên tiếng:
"Vâng". Tiếp đó liền đi tới bên giường, quay đầu mang Âu Y Tuyết vào
bên trong phòng tắm.
Tiếng nước chảy che lấp tiếng rên rỉ yêu kiều của Âu Y Tuyết,
ánh mắt nhàn nhạt của Mạc Dĩ Trạch lại trở nên lạnh lẽo. . .
Mười lăm phút sau, Minh Vũ ôm Âu Y Tuyết toàn thân ướt nhẹp
đi ra khỏi phòng tắm.
"Đặt cô ấy lên giường". Mạc Dĩ Trạch không quay đầu
lại nói.
Mà Minh Vũ cũng thận trọng đặt Âu Y Tuyết lên giường.
"Ưm. . .". Một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi miệng
Âu Y Tuyết.
Giờ phút này, toàn thân cô đã sớm ướt đẫm, tóc đen dính vào
trên mặt cô, bởi vì, tắm rửa nước lạnh mà khuôn mặt đỏ tươi lại có chút tái nhợt,
cô run lẩy bẩy ôm sát hai cánh tay của mình, co lại như một con tôm.
"Hiệu quả của thuốc đã hết chưa?" Mạc Dĩ Trạch
nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
Minh Vũ do dự, chần chờ trả lời: "Sợ rằng không đơn giản
như vậy"
Từ trong miệng hai người đàn ông kia, hắn biết, loại này là
thuốc kích thích mới nhất, nếu vậy, khẳng định sẽ không vì tắm nước lạnh mà qua
đi. Bọn họ nói ăn một viên, dược hiệu sẽ kéo dài mấy giờ, như vậy, cô ăn nhiều
viên thì. . . cả ngày chưa hết cũng không có gì lạ.
Nghe được câu trả lời của Minh Vũ, Mạc Dĩ Trạch cau mày càng
sâu. Ánh mắt nhìn lại bóng dáng trên giường, môi mỏng mím chặt, hắn quan sát biến
hóa của cô.
Quả nhiên, chưa đến hai phút, hai tay Âu Y Tuyết buông lỏng,
thân thể cũng dần dần thư giãn ra, sắc mặt cũng khôi phục lại vẻ đỏ ửng lúc trước.
Mà trạng thái đó cũng làm cho suy đoán trong lòng Minh Vũ
càng thêm chắc chắn.
"Gọi điện cho Joy bảo hắn tới ngay lập tức" Trong
ánh mắt sáng như sao hiện lên một tia không kiên nhẫn, Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng mở
miệng nói với Minh Vũ ở bên cạnh.
Theo như được biết thì Joy là bác sĩ tư của Mạc Dĩ Trạch,
cũng là viện trưởng nổi tiếng của ‘Bệnh viện Khải Minh’, anh ta hiểu biết về
các chứng bệnh, phàm là bệnh nhân có bệnh không có một người nào là anh ta
không chữa khỏi. Dĩ nhiên cho dù như vậy anh ta cũng không phải là người tài giỏi
hoàn mỹ, bởi vì anh ta có một ca thất bại, đó chính là không thể chữa khỏi hai
chân cho Mạc Dĩ Trạch!
"Việc này. . ." Minh Vũ nghe vậy cũng cau mày lại.
Cúi đầu nhìn về phía Mạc Dĩ Trạch mang vẻ mặt âm u lạnh lẽo gần như quá khích,
hắn nói: “Bác sĩ Joy một tuần trước đã đi Anh quốc, sợ rằng sẽ không về kịp"
Hắn tốt bụng nhắc nhở.
Dứt lời, sắc mặt của Mạc Dĩ Trạch lập tức xanh mét.
Gương mặt hiện lên vẻ nghiêm nghị, anh tà tà đưa ánh mắt
đông lạnh không chết người chuyển qua trên người Âu Y Tuyết, khẽ nâng môi mỏng:
“Còn có biện pháp nào có thể là cho dược hiệu của thuốc hết không?" Quanh
thân toát ra vẻ chết người, Mạc Dĩ Trạch cho dù không có nhìn Minh Vũ cũng có
thể biết dáng vẻ do dự của anh.
"Việc này. . ." Quả nhiên như Mạc Dĩ Trạch nghĩ,
Minh Vũ lại khó xử rơi vào trầm tư. Trong đầu thoáng hiện lên phương pháp duy
nhất, hắn nghĩ muốn nói ra, rồi khi thấy bộ dáng lạnh lùng mà không kiên nhẫn của
Mạc Dĩ Trạch, lời nói lại lần nữa nuốt xuống trong bụng.
"Có phương pháp gì thì nói ra" Bất ngờ, Mạc Dĩ Trạch
biết rõ tính cách lập tức liền đoán được tâm tư của hắn.
Biết hắn chỉ là cái gì, Minh Vũ cắn cắn môi, cuối cùng nói:
“Chỉ có dùng phương pháp thực tế nhất xử lí mới có thể làm cho dược hiệu trong
cơ thể cô ấy mau chóng tan đi. . ."
. . . . . .
※
Sau khi Minh Vũ rời đi, bên trong gian phòng lại khôi phục
yên tĩnh như trước —
Nhìn trên giường bởi vì thời gian qua đi mà dược tính trong
cơ thể cô đang khôi phục lại, trong đầu Mạc Dĩ Trạch không khỏi nhớ đến lời của
Minh Vũ lúc nãy ‘Dùng phương pháp thực tế nhất để xử lý’. . .
Anh phải làm sao? Vì một cô gái anh‘quên’, anh phải dùng
mình làm thuốc giải cho cô sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt sáng như sao bầu trời đêm xẹt qua lồng
ngực trắng nõn lộ ra bên ngoài của cô, lập tức cảm thấy cổ họng căng thẳng, miệng
đắng lưỡi khô. Vì phòng ngừa mình làm ra chuyện hối hận, anh lạnh lùng quay đầu,
lại tính nghĩ đến phương pháp khác.
Vậy mà ở trong lúc anh quay đầu đi, trên giường Âu Y Tuyết lại
đột nhiên mở hai mắt ra.
Ánh mắt như nước sông tiêu điều lạnh lẽo đang nhìn đến bóng
dáng phía trước, Âu Y Tuyết cảm thấy tế bào toàn thân đều đã bốc cháy, một chút
dục vọng khiến cô không kịp chờ đợi muốn được hóa giải.
Dựa vào một tia hơi sức cuối cùng, cô khó khăn vươn tay đến
Mạc Dĩ Trạch. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thẫm giống như quả đào mật, chính là đẹp động
lòng người, lại hấp dẫn.
"Xin anh. . . Xin anh. . ." Không chịu được phần tử
trong cơ thể gây rối, cô cắn môi nói ra một câu như vậy. Lúc này cô đã hoàn
toàn không có lý trí, ý thức; cái có chỉ là muốn có được lòng của anh.
Mạc Dĩ Trạch nghe vậy bỗng chốc quay đầu lại, chống lại ánh
mắt ngấn nước của cô chính là không có phản ứng gì.
Âu Y Tuyết thấy anh thờ ơ, cô nằm ngửa thở ra hơi. Toàn thân
nóng quá, nóng quá. . . Cho dù y phục bị ướt nhưng là vẫn cảm giác nóng đến giống
như là đang ở lò luyện.
Cô nắm thật chặt ga giường dưới người mình, từng chút một bò
về phía anh.