
c nữ, ngay cả những việc muốn làm cũng không thể làm, chẳng thú vị gì
cả! Nào, em kính chị một ly!”
Cô
nói thế là, muốn làm chính phòng chứ gì? Đỗ Lôi Ty cố nén lại, uống thêm một ly
rượu trắng nữa.
Hai
người cứ cô một ly, tôi một ly, rất nhanh, Tiêu Hạ không gượng nổi nữa: “Xin
lỗi, em đi nhà vệ sinh tí.” Nói xong, lảo đảo đi ra ngoài.
*
* *
Tiêu
Hạ vừa đi, cơ hội của Tiêu Doãn cũng đến.
“Em
yêu, nó không uống với em, thì anh uống với em!”
Lúc
ấy Đỗ Lôi Ty đã uống đến mấy ly, thấy rượu giơ đến thì đón lấy, uống tiếp
Thấy
ly rượu bị uống hết, khóe môi Tiêu Doãn thoáng nhếch lên. Thực ra anh vốn muốn
chuốc say cho cô, đến lúc đó cá chết biến thành cá mặn, tự nhiên không thoát
khỏi lòng bàn tay anh ta. Ai ngờ thói quen uống rượu của Đỗ Lôi Ty khác người,
càng uống càng tỉnh, uống đến mức này, cá chết đã hóa thành cá mập trong vô
thức, chỉ đợi cái tên xui xẻo kia đến để cắn cho một phát.
Và
tên khốn xui xẻo đó không ai khác, chính là Tiêu Doãn.
Thấy
cô uống nhiều, lại không nói gì, anh ta ngỡ Đỗ Lôi Ty đã say, cố ý dựa vào
người cô, dịu giọng nói: “Cục cưng à, hôm nay em có gì không vui thì cứ nói anh
nghe đi?” Vừa nói vừa đưa tay định ôm lấy vai cô.
Đỗ
Lôi Ty đang uống say sưa, làm gì có thời gian quan tâm anh ta, né người sang
một bên, Tiêu Doãn hụt vào không khí.
Nói
ra thì Tiêu Doãn cũng khá đen đủi, từ thời còn là cậu bạn cùng bàn trong sáng
thời tiểu học, đến một cán bộ mẫn cán và tinh ranh, tài giỏi như bây giờ, có cô
gái nào không thoát khỏi móng vuốt mà quỷ của anh ta? Mà cứ đụng đến Đỗ Lôi Ty
bất thường kia, đến tận bây giờ, người ta cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái,
làm sao công tử đào hoa chịu đựng được?
Có
phần bực bội, anh ta thẳng thắn nói: “Em giận dữ như vậy, chắc không vì ghen
với em gái anh và Liêm Tuấn đấy chứ?” Thực ra anh ta đã nhận ra từ lâu, khi Đỗ
Lôi Ty thất thần ra khỏi thang máy, đến vẻ mặt kỳ quặc sau khi nhìn thấy Tiêu
Hạ, thậm chí không hề do dự mà nhận lời mời của Tiêu Hạ, rõ ràng là đã nhìn
thấy Tiêu Hạ đến tìm Liêm Tuấn, đồng thời đã hiểu lầm gì đó.
Quả
nhiên, nghe Tiêu Doãn nói thế, tay cầm ly rượu của Đỗ Lôi Ty khựng lại.
Ghen?
Bây giờ cô đang ghen ư? Sao có thể, bọn họ rõ ràng sắp ly hôn rồi, từ hôm kết
hôn cô đã dự đoán trước. Nhưng tại sao trong lòng lại có cảm giác khó chịu thế
này?
Vẻ
thất thần của Đỗ Lôi Ty càng đúng ý của Tiêu Doãn, anh ta sáp lại gần cô, mục
tiêu đương nhiên là đôi môi đỏ và căng mọng khác thường do uống rượu của cô.
Nụ
hôn sắp xuất hiện.
Đỗ
Lôi Ty hoàn hồn, nhìn chằm chằm gương mặt đang áp sát lại, dưới tác dụng cảu
cồn, gương mặt ấy hóa thành Liêm Tuấn.
Ý
nghĩ vụt lóe lên trong đầu là: Chân đạp hai thuyền, mà còn dám hôn tôi?
Đứng
phắt dậy, lạnh lùng đạp một cú vào chỗ hạ bộ của “Liêm Tuấn”.
Cú
đá ấy phải gọi là kinh thiên địa, khấp quỷ thần, hạ thủ không nhẹ! Tiêu Doãn
“á” một tiếng, hai tay ôm chỗ bị đá, cứ rên hừ hừ.
“Hừ!
Dám đùa giỡn tình cảm của phụ nữ há! Đi chết đi!” Đỗ Lôi Ty chửi rủa rồi đi ra
cửa, đưa tay mở cửa, lao ra ngoài.
“Rầm”
một tiếng, đâm vào “tường”.
Xoa
trán ngẩng lên nhìn, cô choáng.
Sao
ở đây… có một sếp tổng nữa?
***
Liêm
Tuấn sa sầm mặt, thấy cô, sắc mặt càng tệ hơn.
Khí
chất của sếp tổng này so với người lúc nãy đúng là một trời một vực, Đỗ Lôi Ty
hơi lúng túng, nhưng chất cồn vẫn không ngừng kích thích thần kinh đại não và
sự to gan trong cô: “Tránh ra!” Cô lạnh lùng nói.
Người
chặn đường cô không có ý nhường: chỉ có đôi mắt sắc nhọn như mắt chim ưng vẫn
nhìn cô chằm chằm.
“Em
uống rượu à?” Một câu hỏi không chút cảm xúc.
“Uống
đấy, anh làm gì nhau?”
“Tại
sao lại uống rượu?”
Tại
sao à? Đỗ Lôi Ty cau mày nghĩ ngợi, bỗng nhớ ra lời Tiêu Doãn, cô nói: “Vì tôi
ghen!”
Thẳng
thắn như thế, quả nhiên là say lắm rồi.
Gương
mặt đang sa sầm phút chốc dịu lại, bầu không khí vẫn không nhẹ bớt nhưng ánh
mắt lại dịu đi nhiều: “Em say rồi, đến bên này ngủ một lát, tí nữa anh đưa em
về.” Liêm Tuấn vừa nói vừa chỉ sofa bên cạnh.
“Tôi
không thèm về với anh!” Cô đập tay anh, “Tôi nói anh biết, cả đời này tôi không
về với anh nữa! Tôi muốn ly hôn với anh!”
Ly
hôn, ly hôn, ly hôn…
Khi
giọng nói n vang lên, dường như mọi thứ đều tĩnh lặng.
Một
lúc sau, đôi môi đã nói ra câu đó bị bịt kín.
Anh
hôn cô.
Đó
là một nụ hôn đầy tính xâm lược, ngỗ ngược, mạnh mẽ, dường như muốn tuyên bố
quyền sở hữu nào đó. Nụ hôn ngang ngược, ngay cả hơi thở cũng bị cướp mất,
khiến người ta không phòng bị kịp, cũng chẳng thể phản kháng.
Nụ
hôn chiến thắng.
Đỗ
Lôi Ty… Ừm! Xin lỗi, đã ngất rồi.
________________________________
1.
Chỉ một bữa tiệc được cử hành tại Hồng Môn, ngoại ô Hàm Dương, nơi đóng đô của
triều Tần. Bữa tiệc đó có sức ảnh hưởng rất quan trọng đến chiến tranh nông dân
cuối đời Tần và chiến tranh Sở - Hán. Người đời sau thường dùng “tiệc Hồng Môn”
để chỉ những buổi tiệc không có mục đích tốt đẹp.
Lúc Đỗ Lôi Ty tỉnh lại, đầu óc vẫn choáng váng.
Cô day day huyệt thái dương, tiếp đó nhắm mắt ngáp một
cái rõ to, l