
ưa chúng đến gặp anh trai.
Ba đứa trẻ con đâu hiểu chuyện người lớn, không lâu
sau đã quen thân, cũng không biết quan hệ của chúng là thế nào, chỉ gọi tên đối
phương như bạn bè, thói quen ấy đến giờ vẫn không thay đổi.
Có thể tình cảm của Liêm An Na thì quá mù quáng. Ngược
lại Tiêu Lễ Thạch lại quá lý trí, ông đã quá suy xét những thứ ngoài tình yêu
nên cuối cùng cuộc hôn nhân của họ không thể kéo dài.
Một rồi hai, hai rồi ba, ba đến vô cùng.
Sáng sớm hôm “phục công”, Đỗ Lôi Ty không ngừng lẩm
bẩm câu ấy, đồng thời lấy móng vuốt của mình gõ gõ vào phần eo.
“Tiểu Đỗ, em bệnh lâu như thế, đã khỏe hơn chưa?” Giai
Vô Song đứng cạnh nhìn đồng nghiệp mới với vẻ vô cùng lo lắng, trong lòng không
ngừng cảm thán, quả nhiên là bệnh nặng!
Bị hỏi thế, Đỗ Lôi Ty càng có cảm giác không lời nào
hỏi được trời xanh.
Trong lòng cô cực kỳ hối hận, biết sớm thế thì đã
không ăn trộm đậu hủ của sếp tổng, chỉ một niềm vui nhất thời mà hại cô mấy
ngày sau đó gần như ngày nào cũng eo nhức lưng đau chân chuột rút, hệt như bà
bác thiếu canxi quảng cáo trên ti vi.
Thế mới nói “cái kia” đầy đủ quá cũng không phải
chuyện tốt lành gì.
Đỗ Lôi Ty đang mặt mày ủ dột thì mấy đồng nghiệp ở các
quầy khác cũng lần lượt vây quanh: “Tiểu Đỗ, nghe nói cậu bệnh nặng, bây giờ
sao rồi?”
Đỗ Lôi Ty ngượng ngùng trả lời: “Cũng ổn, cũng ổn.”
Nhưng mà eo rất nhức.
“Nói ra cũng lạ, hơn tháng nay cậu không đi làm, giám
đốc Chu lại không nói gì...” Tiểu Châu quầy vàng bạc lẩm b
Đột nhiên Đỗ Lôi Ty có phần không biết phải nói thế
nào: “Là vì... vì giám đốc Chu khá là chu đáo với nhân viên...” Sau khi tìm một
lý do mà ngay chính cô cũng không tin được, Đỗ Lôi Ty thực sự thấy lúng túng.
Tại sao cô có thể nghỉ phép cả tháng mà không bị đuổi
việc? Vì rất đơn giản, sau một lần vận động kịch liệt nào đó, ai đó mượn cớ làm
nũng trong lòng chồng mình: “Ngày mai em chuẩn bị đi làm lại...”
Liêm Tuấn không nghĩ gì, từ chối ngay: “Không được.”
Buồn cười, người phụ nữ của anh làm sao có thể bán bao cao su chứ? Rồi nhướn
mày: “Chẳng lẽ anh không nuôi nổi em?”
Đỗ Lôi Ty ngốc thì có ngốc, nhưng cũng không đến nỗi
mù tịt tâm ý của sếp tổng, thế là cô khe khẽ nịnh nọt: “Đương nhiên là anh nuôi
được em, cho dù có một xe container em thì anh cũng nuôi được!” Nói xong, quan
sát phản ứng của sếp tổng, thấy hàng lông mày đang chau của anh giãn ra thì lại
bạo gan nói tiếp: “Bây giờ em suốt ngày cứ ở trong nhà ăn uống thế này sắp biến
thành heo mất rồi, chắc anh không muốn nuôi heo chứ?” Nói xong còn dùng ngón
tay vẽ vẽ hai vòng lên ngực sếp tổng như đang nịnh nọt.
Phút sau, bàn tay bé nhỏ không an phận đã bị nắm chặt.
Anh trở người đè cô xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô
khiến người ta không cách nào che giấu được: “Em ngốc như thế, anh chỉ cần một
người là đủ. Còn nữa, anh không ngại phải nuôi heo.” Anh vừa nói vừa thè lưới
liếm đôi mắt lấp lánh vì xấu hổ của cô, nhìn đôi đồng tử ướt như mắt tuần lộc,
nhếch môi cười gian xảo.
Rõ ràng là phản bác lời cô, nhưng nghe như là lời tình
tứ mờ ám vậy, khiến người ta khó mà không thấy ấm áp.
Sau đó, đương nhiên là Đỗ Lôi Ty “bán thân mua công
việc”, mạo hiểm nguy cơ bị mắc chứng thoái vị đĩa đệm sống lưng, bắt sếp tổng
gọi điện cho Chu Đại Phú.
Chu Đại Phú nhận điện thoại do đích thân sếp tổng gọi,
không hỏi câu nào mà nhận lời ngay, đồng thời ông ta hạ kết luận rằng, Đỗ Lôi
Ty này chắc chắn là “người có quan hệ” trong truyền thuyết, không thể chậm trễ!
Cuối cùng, Đỗ Lôi Ty lại có thể an tâm đi làm.
Đỗ Lôi Ty đi làm trở lại, Chu Đại Phú tỏ ra vô cùng
nhiệt tình, cố ý gọi cô đến văn phòng, thăm dò tình hình.
“Tiểu Đỗ à, cháu và Tổng giám đốc Liêm... hình như rất
quen thân?”
“Cũng không quen thân lắm...” Đỗ Lôi Ty toát mồ hôi
lạnh, chỉ sợ bị Chu Đại Phú nhìn ra quan hệ của họ, đành đáp bừa, “Chính là bài
báo cáo lần trước, Tổng giám đốc rất hài lòng cháu, nên quen thôi... Không thân
lắm, không thân lắm.”
Sau khi ở cạnh sếp tổng, cô nhận ra mình nói dối càng
lúc càng khó tin, mà những lời khó tin đó lại có những kẻ khờ khạo chịu tin!
Chu Đại Phú đã tin.
“Tiểu Đỗ, cháu được Tổng giám đốc thích như vậy, không
hổ là nhân tài! Chú rất vui, cửa hàng chúng ta có một nhân viên kinh doanh xuất
sắc như thê, để thưởng cho cháu, chú quyết định phát tiền thưởng!”
“... Giám đốc Chu, bên cháu có rất nhiều cou rồi, dùng
không hết nữa.”
“Thế hả?” Chu Đại Phú hơi khó xử, “Hay là cháu lại cầm
ít sản phẩm về nhà dùng thử?”
Đỗ Lôi Ty khóc ròng: Giám đốc Chu, túi lần trước còn
chưa đụng đến nữa!
Khi lại xách một túi đầy bao cao su bước ra khỏi văn
phòng, Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Giám đốc Chu này cũng thoáng quá chứ? Làm gì có sếp
nào phát bao cao su cho nhân viên làm quà thưởng đâu? Hơn nữa mỗi lần phát là
một túi to, có phải là để Noel lấy để thổi bong bóng đâu mà phát nhiều thế?”
Gục đầu về lại quầy, vừa hay gặp lại Giai Vô Song.
“Tiểu Đỗ, túi này là gì thế?” Giai Vô Song thò đầu ra
nhìn, lập tức hiểu ý, tỏ một vẻ mặt vô cùng mờ ám, “Mới bệnh xong lạ