
vào trong áo ngủ mỏng
của cô, hơi ra sức một tí, tiếng kêu của cô đã bị nuốt vào trong nụ hôn ấy,
cùng với đó là hơi thở dồn dập và tâm trí đã nhòa nhạt từ bao giờ.
Nụ hôn sâu ấy, phối hợp với ngón tay linh hoạt, mỗi
nơi đều đốt lên những đốm lửa nóng bỏng cuồng nhiệt, cuối cùng thiêu rụi tất
cả, mỗi nơi anh chạm đến đều nóng lên, bỏng rát, ngay cả đầu ngón tay cũng
không ngoại lệ.
“Đừng... đừng mà...”
Đỗ Lôi Ty kêu lên, nhưng nói ra một chữ thì nụ hôn anh
lại sâu thêm một phần, đến cuối cùng không nói nổi nữa, chỉ nghe thấy tiếng rên
rỉ, từ to đến nhỏ, dần dần biến mất...
“Ngoan, tách đùi ra...”
“Ối... đừng... a”
“Ngoan... kêu to lên...”
“Đừng... đừng mà...”
“Hử?” Rướn thẳng người.
“Á...”
“Em yêu, lúc nãy em nói đừng gì?”
“...”
“Hử?” Tăng tốc độ.
“A...”
“Nói đi?” Bỗng dừng lại.
T^T
“Đừng... đừng... đừng dừng lại!” Ai đó hét lên.
Sau màn âu yếm ấy, Đỗ Lôi Ty co rúm người như đà điểu,
ngón tay vê vòng tròn trên drap trải giường.
Bà nội lừa cháu! Vết bớt trên mông sếp tổng rõ ràng là
hình dứa mà!
“Sao vậy?” Một bàn tay to lớn đột nhiên cuốn cô vào
lòng. Đỗ Lôi Ty im lặng.
Thế nào nhỉ, cô từ chối nói chuyện với lưu manh!
“Giận à?” Liêm Tuấn mỉm cười, mờ ám: “Lúc nãy rõ ràng
em bảo anh đừng ngừng lại...”
“...” Trơ trẽn! Hạ lưu!
“Em không muốn biết ...e ...hèm ...nhà họ Tiêu kia có
quan hệ gì với anh à?”
(⊙o⊙)?
Hứng chí của cô cuối cùng đã được khơi gợi thành công.
Thấy cô tỏ ra ngờ vực, muốn hỏi cũng không dám hỏi,
cuối cùng anh cũng mềm lòng. Thở dài, anh chậm rãi nói: “Thực ra họ... là con
sau của bố anh sau khi ông tái hôn...”
>>>VCR bắt đầu trình chiếu>>>
Tiêu Lễ Thạch và Liêm An Na gặp nhau lần đầu do tình
cờ, dáng vẻ xuất chúng của Tiêu Lễ Thạch cũng những cử chỉ ân cần của ông đã
khiến Liêm đại tiểu thư nảy sinh tình cảm, bất chấp sự ngăn cản của cha mẹ.
Khi ấy Tiêu Lễ Thạch chỉ là một Phó giám đốc của một
công ty nhỏ dưới trướng Liêm Thị, trẻ trung, có trách nhiệm nhưng buồn một nỗi
là tài hoa lại thiếu đất phô diễn. Tình cảm của Liêm An Na dành cho ông lại vừa
khéo khiến ông có thể lên sân khấu nhanh nhất, cũng là cách hiệu quả nhất.
Sau khi ngần ngừ một thời gian, ông quyết định cưới cô
gái ấy.
Cưới con gái của một nhà giàu và gả vào nhà giàu, độ
khó ngang nhau, sau khi ở bên nhau họ đã phải chịu áp lực từ nhiều phía, đến
khi Tiêu Lễ Thạch biểu hiện rõ rằng bản thân xứng đáng gia nhập Liêm gia, đồng
thời đứa trẻ sau này cũng sẽ mang họ của Liêm An Na, thì cha mẹ của Liêm An Na
mới miễn cưỡng đồng ý hôn nhân này.
Nửa năm sau, Tiêu Lễ Thạch dựa vào năng lực quản lý
xuất chúng của mình, xoay chuyển được tình hình tổn thất của Liêm Thị, cuối
cùng cũng có được sự thừa nhận của cha mẹ vợ.
Một năm sau, đứa con của hai người ra đời.
Để thực hiện lời hứa năm nào, đứa trẻ cũng theo họ của
Liêm An Na, tên chỉ độc chữ Tuấn.
Thế nhưng, cuộc hôn nhân được tạo dựng từ nền tảng
không bình đẳng giống như một ngôi nhà không có nền móng, cuối cùng cũng có
ngày sụp vỡ.
Ba năm sau ngày cưới, hai người tương kính như tân,
nhưng tình cảm mỗi lúc một phai nhạt, không thể nói rằng sai ở đâu, nhưng cứ
cảm thấy kỳ quặc thế nào ấy.
Liêm An Na là người phụ nữ chịu ảnh hưởng văn hóa
phương Tây lâu năm, độc lập và có chủ kiến, khi bà nhận ra hôn nhân của mình đã
không thể cứu vãn được, bà quyết định ly hôn.
“Em biết anh không yêu em, bây giờ em thả anh đi,
nhưng em có yêu cầu là giao Liêm Tuấn cho em.”
Tiêu Lễ Thạch nhìn người phụ nữ ở bên ông suốt ba năm,
bà vẫn xinh đẹp động lòng người, ánh mắt mạnh mẽ vẫn hệt như ba năm trước họ
gặp nhau. Điều khác biệt duy nhất là, trong ánh mắt ấy không còn vẻ tự tin ban
đầu nữa.
“Xin lỗi.” Ông nói duy nhất một câu, rồi bỏ đi, không
mang theo chút gì của Liêm gia, thậm chí ngay cả đứa con trai yêu quý cũng để
lại cho vợ cũ của ông.
Ông hiểu, bà cần đứa con đấy hơn ông.
Sau khi Tiêu Lễ Thạch rời Liêm gia, tay trắng lập
nghiệp, dựa vào kinh nghiệm làm việc ở Liêm Thị và sự nhạy cảm trong nghiệp vụ,
chỉ trong một năm đã xây dựng được một công ty IT của chính mình, về sau việc
làm ăn mỗi lúc một phất, mấy năm sau đã nổi tiếng, tương lai rộng mở thênh
thang.
Và tình yêu của ông cũng dần dần đâm chồi vào năm thứ
hai sau khi công ty phát triển, rồi khai hoa kết quả. Người phụ nữ ấy bạn làm
ăn vào thời xây dựng công ty, họ cùng nỗ lực, cùng hoạch định, cùng đề ra sáng
kiến, cuối cùng danh chính ngôn thuận ở cạnh nhau.
Về sau, đứa con của hai người ra đời.
Thai long phụng, nam đặt tên là Tiêu Doãn, nữ lấy tên
là Tiêu Hạ.
Tuy đã có gia đình mới, cũng đã có con riêng, nhưng
Tiêu Lễ Thạch vẫn nhớ nhung đứa con của ông với Liêm An Na, đứa con trai ông
yêu quý nhất.
Đến khi công ty vững vàng rồi, ông thường đến thăm Liêm
Tuấn, có lúc Liêm An Na cũng xuất hiện.
Họ ở bên nhau rất kỳ quái, một đôi vợ chồng đã từng
chung chăn gối, gặp nhau không cãi nhau cũng không hàn huyên chuyện xưa, chỉ
như hai người vừa quen nhau, không hề vượt qua giới hạn.
Khi Tiêu Doãn và Tiêu Hạ lẫm chẫm biết đi rồi, ông
cũng đ