
cô lấy ra một tờ khăn giấy đưa ra: “Bác đừng buồn, ông ngoại nếu biết bác đau
lòng như thế sẽ không vui đâu.”
Lão Dư chùi khóe
mắt: “Thiếu phu nhân, cô thật sự rất lương thiện, ông chủ nếu còn sống chắc
chắn sẽ rất thích cô đấy.”
Ông ngoại sẽ thích
cô ư?
Đỗ Lôi Ty nhìn sếp
tổng rồi lại nhìn mẹ chồng, sau đó tự dưng nhớ đến ông bố chồng tính tình nóng
nảy hôm qua, trong lòng bỗng thấy bất an quá.
Lão Dư nói thật
nhẹ nhàng, nhưng muốn cả nhà sếp tổng đón nhận cô nào phải chuyện dễ dàng? Đầu
tiên bị mẹ chồng châm biếm mỉa mai, sau đó khó khăn lắm mới khiến mẹ chồng hơi
chấp nhận, lại tư nhiên đắc tội với bố chồng… Lỡ như lần này cô đến thăm mộ ông
ngoại, ông ngoại trên cao kia không vui, cho sét đánh chết cô thì làm sao
đây? (Ông ngoại: Ta chỉ chết sớm thôi chứ không có nghĩa ta là Thiên Lôi
đâu -_-|||)
Do Đỗ Lôi Ty luôn
băn khoăn về hiện trạng tàn khốc rằng sẽ không được cả nhà sếp tổng chấp nhận,
dẫn đến tâm trạng cực kỳ sa sút, cuối cùng lúc xe gần đến nơi, cô đã say xe.
Lần này say xe khổ
đến độ không nói đâu cho hết, chỉ cảm thấy trong đầu như có cả trăm ngàn con
ong mật đang kêu vù vù, dạ dày giống như một chiếc máy giặt tự động đang giặt
với tốc độ rất nhanh, suýt nữa thì nôn mửa.
Nhưng cô lại kiềm
chế được rất giỏi. Đùa à, sếp tổng đang lái chiếc xe Land Rover hôm qua, nếu
nôn bên trong thì phải tốn bao tiền rửa xe đây?
Nói ra thì một
nàng dâu rất tiết kiệm.
Nàng dâu vô cùng
tiết kiệm này đã nhẫn nhịn, chịu đừng đến cùng. Xe vừa mở cửa, Đỗ Lôi Ty đã lao
vọt ra ngoài như mũi tên, dựa vào cột điện bên cạnh, bắt đầu nôn mửa.
Nôn xong hết cả
bữa sáng lẫn bữa tối hôm qua, nôn hết từ bữa tối đến bữa trưa, cuối cùng nôn
đến nỗi chỉ còn lại mật xanh mật vàng, còn vẫn dựa vào cột điện nôn khan. Người
biết chuyện chỉ xem như cô đang say xe, người không biết còn tưởng cô nàng này
đang bị điện giật!
“Thiếu phu nhân,
cháu không sao chứ?” Lão Dư đứng cạnh lo lắng hỏi.
“Không… ụa…” Mới
nói một từ, cô đã bắt đầu nôn, lần này cả dạ dày cũng muốn lộn ra ngoài.
Lúc này Liêm Tuấn
đã đậu xe xong, đang tỏ dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái. Anh đợi Đỗ Lôi Ty nông
xong mới thong thả hỏi: “Còn sống chứ?”
Đỗ Lôi Ty gạt nước
mắt, thều thào: “Dở… sống… dở… chết…”
Liêm Tuấn gật gù:
“Tốt lắm, còn sống.”
T_T Hừ! Sếp tổng,
tại sao anh lại thản nhiên như thế?
Liêm Tuấn bảo:
“Nếu khó chịu thì vào xe nghỉ ngơi một lúc đi.”
Đỗ Lôi Ty vừa nghe
nói đến “xe” là đã lắc đầu như uống phải thuốc lắc, nước mắt lưng tròng - xin
anh, đừng để em đến gần cái phương tiện giao thông khủng bố đó nữa!
“Vậy thì lên núi,
chẳng lẽ em muốn ôm cột điện mãi hay sao?”
Đỗ Lôi Ty nhìn sếp
tổng, lại nhìn cột điện, cuối cùng khóc lóc quay lại: “Em… đi… không… nổi…”
Liêm Tuấn như thở
dài, sau đó bước đến, quỳ xuống trước mặt cô.
“Lên đây.”
Đỗ Lôi Ty ngần
ngại, nghĩ xem rốt cuộc có nên trèo lên không.
“Chẳng lẽ em định
để quản gia Dư lọm khọm cõng em lên núi?”
Đỗ Lôi Ty sững
người, nhanh chóng đổ nhào lên lưng sếp tổng.
Vẫn như lần trước,
rộng rãi, ấm áp, khiến người ta có cảm giác an toàn. Nhưng Đỗ Lôi Ty không có
tâm trí nào nghĩ thế, cô đang phiền muộn! Cô đã nôn mửa đến mức đó rồi, sếp
tổng lại chẳng hề biểu lộ tí thương xót nào, rõ ràng là đang tức giận! Anh giận
cái gì chứ? Còn không phải vì lúc cô lên xe đã cố ý nhường ghế phụ cho mẹ
chồng, không làm theo ý anh hay sao.
Quả nhiên, có thù
không báo không phải sếp tổng!
Đường núi được sửa
chữa rất bằng phẳng, không hề gập ghềnh, nhưng Đỗ Lôi Ty lại gục trên lưng Liêm
Tuấn, tâm trạng nhấp nhô lên xuống hệt chiếc máy kéo, mà tay anh lại cứ đặt lên
mông cô, thật khiến cô bất an.
“Đừng nhúc nhích.”
Liêm Tuấn nói.
Đỗ Lôi Ty dừng
lại, thôi, để sếp tổng sờ thì sờ đi, còn hơn lại bị ném xuống núi. Bây giờ cô
cũng xem như là đang bảo toàn tính mạng, hy sinh nhan sắc vậy!
Phần mộ của ông
ngoại nhà họ Liêm nằm trên núi, nằm riêng biệt một mình, không lớn nhưng rất
yên tĩnh. Sinh thời ông và phu nhân của mình tình cảm rất sâu đậm nên sau khi
qua đời, lão phu nhân còn đặc biệt xây thêm một ngôi nhà nhỏ nữa, định luôn ở
cạnh chồng mình.
Những chuyện này
trước kia Đỗ Lôi Ty không biết, nên khi sếp tổng cõng cô vào trong khu vườn
kiểu Tây, nhìn thấy bà lão người Ý ngồi trên chiếc ghế gỗ đằng, cô đã nghệch
mặt ra.…” Đỗ Lôi Ty e dè hỏi.
“Bà ngoại anh.”
Bà ngoại? Trong
đầu Đỗ Lôi Ty nhanh chóng hiện ra bà nội nhà họ Liêm xem bệnh viện là viện
dưỡng lão, xem phòng bệnh là đài truyền hình để buôn chuyện. Sau đó cô đã cảm
thán: khoảng cách của hai bà lão này đúng là quá lớn