
lùng có chút không
kiên nhẫn. Anh chưa từng làm ra vẻ mặt này đối với Diệp Thanh.
"Vậy em cảm thấy thể nào mới gọi là tình yêu?" Thịnh Nghiệp Sâm lạnh
lùng hỏi ngược lại cô, như một chiến sĩ tàn nhẫn, vô tình, liều mạng
chém giết, không chút lưu tình: "Lúc em rời đi, nhẫn tâm buông tay anh.
Anh vì em mà có thể từ bỏ tất cả, em lại nói em không phải là người
không gượng dậy nỗi, người đó không phải là em sao . Em học xong rồi,
quay về, nói muốn ở chung một chỗ thì nhất định phải như vậy sao. Đây
chính tình yêu của em?"
Thịnh Nghiệp Sâm híp mắt một cái, giọng điệu dần dần phai nhạt dần: "Như vậy mới gọi là yêu sao? So với em, anh lại cảm thấy Lục Tắc Linh mới
làm cho anh cảm động. Ít nhất trong lúc anh bị mù, cô ấy không bỏ rơi
anh! Không đi nước Mỹ! Không cảm thấy tình yêu của anh là dơ bẩn!"
Diệp Thanh cắn chặt môi, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, vô cùng đáng
thương cô vô lực biện hộp cho mình: "Nhưng em không hề biết gì cả. . . . . ."
Thịnh Nghiệp Sâm nhìn cô thật kỷ: "Em có thể biết cái gì?" Anh khe khẽ
thở dài một hơi: "Năm đó cho dù không có những sự cố kia, thì cuối cùng
chúng ta cũng sẽ tách ra. Em biết rõ anh muốn cái gì, nhưng lại kiên trì quyết định của mình. Anh vẫn luôn đuổi theo bước chân của em, đã sớm
cảm thấy lực bất tòng tâm, không thể nào đuổi kịp được."
"Không!" Diệp Thanh cố chấp nói với anh: "Không phải sự cố! Là lục Tắc Linh cố ý! Là cô ta cố ý chia rẻ chúng ta!"
"Cũng có thể là không, bây giờ, việc này còn quan trọng gì nữa? Trọng điểm là, chúng ta đã chia tay."
Diệp Thanh nhất định không thể nào tiếp thu được lắc đầu, mất hết phong độ thường ngày : "Anh thật sự yêu cô ta? Tại sao lại là cô ta? Tại sao
lại là Lục Tắc Linh? Ai cũng được, nhưng tại sao nhất định phải là cô
ta?"
Thịnh Nghiệp Sâm vuốt mi tâm, có chút mệt mỏi mà nói: "Anh không biết có phải mình yêu cô ấy hay không, nhưng anh có thể xác định cho em biết
anh đã không còn yêu em nữa. Diệp Thanh, đừng phá hủy quá khứ của chúng
ta, cứ như vậy đi."
". . . . . ." Diệp Thanh đứng ở cửa, an tĩnh cùng Thịnh Nghiệp Sâm giằng co. Nước mắt dần dần theo gió khô khốc, nhưng mà trên mặt đỏ ửng lên vì thiếu không khí: "Nói cho cùng, anh hận lúc đầu em bỏ đi, không chịu
tha thứ cho em, Nghiệp Sâm, nếu như thời gian có thể trở về, em nhất
định sẽ không đi nước ngoài nữa."
"Thời gian đã không thể quay lại được nữa."
. . . . . .
***
Lục Tắc Linh càng nhìn càng thấy Bạch Dương dần dần rất giống Tường Lâm
tẩu, sau khi cô xuất viện thì không ngừng lải nhải đi theo dặn dò.
Lục Tắc Linh không ngờ lại gặp Thịnh Nghiệp Sâm trong hoàng cảnh xấu hổ như thế này. Cũng không biết vì sao, gần đây hình như anh ấy luôn công tác ở thành phố này, anh nói công ty anh có hạng mục mới ở thành phố
này, sinh hoạt của Lục Tắc Linh đã không cần phải chú ý nhiều thứ nữa, 5 năm qua đi, cô không ngừng nhắc nhở mình, chính là không thể tự mình đa tình nữa.
Thật ra thì cô cũng không muốn thường xuyên gặp anh như vậy. Thấy càng
nhiều, thì nghĩ càng nhiều, làm cô luôn nhớ về những chuyện trước đây.
Thạch cao trên chân vẫn chưa được cắt đi, nhưng vẫn có thể chống nạn để đi. Tiểu Tiên và Bạch Dương đỡ cô, Hiểu Phong thì làm tài xế. Trên
đường bốn người không ngừng đùa giởn, tâm trạng của Lục Tắc Linh tốt trở lại, lúc Bạch Dương lên mặt, cô còn cố ý cầm nạn gõ anh.
Mới vừa đi tới bãi đậu xe, liền gặp được Thịnh Nghiệp Sâm đang xách bao lớn bao nhỏ đi vào về phía bệnh viện.
Bạch Dương lấy cùi chỏ đẩy Lục Tắc Linh một cái: "Đó không phải là học trưởng của em sao?"
Sauk hi hòa nhau, Lâm Hiểu Phong và Lục Tắc Linh cũng không nói về
chuyện này. Tiểu Tiên lại đơn thuần, say mê cuồng nhiệt ngoắc tay:
"Thịnh tiên sinh!"
Thịnh Nghiệp Sâm theo bản năng quay đầu lại, mắt tìm kiếm khắp nơi,
thấy Tiểu Tiên lắc lắc tay , sau đó, anh nhìn thấy người đang chống
nạnmắc cười nhìn Lục Tắc Linh.
Thịnh Nghiệp Sâm đi tới, quan sát một lát, cuối cùng mở miệng hỏi Lục Tắc Linh: "Xuất viện?"
Tâm tình Lục Tắc Linh có chút phức tạp. Thật ra thì một ngày trước Thịnh Nghiệp Sâm cũng có tới bệnh viện, cô cũng không nói cho anh biết cô sẽ
xuất viện. Cô không muốn có nhiều liên lạc với anh.
"Ừ, về nhà tu dưỡng là được."
Trong mắt Thịnh Nghiệp Sâm mơ hồ có chút mất mát cùng bi thương, con
ngươi trắng đen khó khăn lóe lên một cái, chỉ là mới một thời gian, Lục
Tắc Linh lại nhìn thấy rõ ràng, tâm không ngừng hung hăng quất mạnh.
Thịnh Nghiệp Sâm thấy người nhiều, cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ
đem bao lớn bao nhỏ trên tay đưa cho Tiểu Tiên, "Mang về giúp cô ấy đi,
làm cho cô ấy ăn."
Nói xong lại quay đầu nhìn lại Lục Tắc Linh, cười một cái nói: "Tôi đi đây. Không có việc gì là tốt rồi."
Bốn người trong đó chỉ có mình Tiểu Tiên nói tiếng hẹn gặp lại với Thịnh Nghiệp Sâm.
Thịnh Nghiệp Sâm hít một hơi, nói đi nhưng lại không động đậy, "Không có việc gì là tốt rồi." Lời giống như câu trước, anh lập lại một lần nữa.
Đầu Lục Tắc Linh dần dần thấp xuống. Lâm Hiểu Phong nhíu mày một cái, vừa muốn đi tới, liền bị Bạch Dương cản lại.
Làm vẻ mặt tầm th