
nghĩ cô cũng hiểu ý tôi." Diệp Thanh thản
nhiên quay đầu lại: "Giống như lúc đầu, tôi và Nghiệp Sâm chia tay, cô
còn trăm phương ngàn kế làm như thế này. Bây giờ chúng ta đã thay đổi.
Coi như chỉ vì anh ấy thấy áy náy, ttôi cũng không hy vọng các người có
bất kỳ dính dáng gì." Cô ta mấp máy môi, nói gằn từng chữ: "Tôi biết cô
vẫn luôn muốn học đàn, có hứng thú đi Russia tập huấn về Piano không?
Tôi đồng ý giúp cô liên lạc."
Không nên nói thêm cái gì nữa. Lục Tắc Linh hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Thanh. Cô yên lặng , trong nháy mắt, cô thấy mình giống y như
thằng hề bị ném lên sân khấu. Dưới đài đầy ấp người xem. Đèn chiếu trên
đầu của cô, cô giống y như một đứa ngu, ngya cả cười cũng không biết.
Hình ảnh um tùm đó làm cho cô choáng voáng. Cô siết chặt lòng bàn tay,
vẫn không cách nào chết tâm được. Cô lấy hết tất cả can đảm ngẩn đầu
lên, biết rõ là nhục nhã, nhưng vẫn là si si ngốc ngốc hỏi: "Thịnh
Nghiệp Sâm tới tìm tôi, là bởi vì áy náy sao? Bởi vì tôi đem thân thể. . . . . . Cho anh ấy?"
Diệp Thanh không ngờ cô sẽ như vậy hỏi, thoáng sửng sốt một chút, một
lát sau mới không nhanh không chậm hỏi ngược lại: "Nếu không thì cô cho
rằng vì sao anh ấy tìm cô?" Nói xong liền thở ra một hơi, nở nụ cười:
"Chẳng lẽ là bởi vì yêu cô?" Sauk hi Lâm Hiểu Phong lấy chồng liền dọn ra ngoại ô ở cùng chồng trong
một tòa nhà lớn. Lục Tắc Linh ngồi xe rất lâu mới đến nơi, ở đó không để cho người lạ đi vào, Lục Tắc Linh ngồi cạnh khóm hoa bên đường, định
chờ đến lúc trời sáng.
Cô nhớ, Lâm Hiểu Phong có thói quen tập thể dục buổi sáng, có lẽ buổi sáng có thể gặp được cô ấy cũng không chừng.
Tòa nhà nằm ở dưới chân núi, bóng cây vươn cao, thanh tịnh lại nhàn hạ,
rất thích hợp cho những tháng nóng nực, buổi tối lại có gió núi mát vẻ,
Lục Tắc Linh hơi mệt, cuộn người lại, vùi mặt ở trong đầu gối, không
nhúc nhích.
Trong óc tràn đầy câu nói của Diệp Thanh: " Chẳng lẽ là bởi vì yêu cô?"
Một câu nói, làm cho cô không đất dung thân, run run cả nửa ngày cũng
không nói được gì. Loại đả kích xấu hổ này lại là điểm trí mạng của cô.
Cô vô lực chống đỡ, lúc đó, cô như trần truồng đứng trước mặt người
khác, tất cả xấu xí đều bị lộ ra ngoài.
Cô thật khờ, còn mong đợi cái gì nữa chứ? Lại còn cãi nhau với Lâm Hiểu
Phong? Thịnh Nghiệp Sâm sẽ kết hôn, sẽ cùng Diệp Thanh sống chung cả
đời, dù cô có chờ đến lúc sáu mươi tuổi cũng sẽ không có kết quả, vậy mà tại sao cô còn chưa chịu tỉnh táo lại?
Đêm lạnh, giữa lúc Lục Tắc Linh nửa mê nửa tỉnh, có người đẩy bả vai của cô một cái. Lục Tắc Linh mở ánh mắt nhập nhèm ngẩng đầu lên nhìn, một
bóng dáng quen thuộc rơi vào đôi mắt cô.
"Bạch Dương? Anh đi công tác về rồi hả?"
"Ừ, mới vừa xuống máy bay." Bạch Dương nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối
cùng từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô. Bạch Dương vuốt mấy sợi
tóc rối bời của cô lại chon gay ngắn, vẻ mặt bình tĩnh hỏi cô: "Sao lại ở đây?"
"Đến tìm Hiểu Phong."
Bạch Dương nhướng mày: "Sao lại không gọi cho cô ấy?"
Lục Tắc Linh trầm mặc.
"Hai người cãi nhau?"
Lục Tắc Linh vẫn trầm mặc.
Bạch Dương nắn vuốt mi tâm, kéo Lục Tắc Linh lên. Xe của anh liền dừng ở chỗ cũ: "Vào cùng anh, anh dẫn em đi tìm cô ấy."
Bạch Dương lái một chiếc xe phổ biến bình thường, trái ngước hoàn toàn
với chiếc xe sang trọng thường ngày, trong xe rất sạch sẽ, tất cả ghế
ngồi đều bọc da màu trắng, phối với nhau rất nhu hòa. Trong xe có treo
một cái chuông gió, vừa mở máy đã kêu lên ầm ỉ. Lục Tắc Linh nhìn chằm
chằm cái chuông gió mấy lần, Bạch Dương cũng phát hiện ra nơi cô đang
nhìn, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ không kiêng nhẫn, lấy tay giật mạnh
cái chuông gió xuống, nhẫn tâm ném ra ngoài cửa sổ. Động tác liên tục đó làm cho Lục Tắc Linh sợ hết hồn.
"Xe này nhiều năm rồi không chạy, nên có nhiều vật bẩn."
Lục Tắc Linh chợt hiểu ra, cô vốn không nói nhiều, lúc này lại càng thêm trầm mặc hơn vì xấu hổ.
Ngón tay của Bạch Dương gõ mấy cái lên tay lái, cuối cùng thuận tay đem
mở radio lên. Lời phát thanh viên radio kết thúc thì một ca khúc Du
Dương vang lên làm bầu không khí trong xe cũng bớt căng thẳng đi.
"Ông nội anh ở đây, mấy năm rồi anh không về đây, ông cụ nhà anh không
thích phô trương, cho nên anh mới lái chiếc xe cũ này tới."
Lục Tắc Linh gật đầu một cái: "Em hiểu."
Bạch Dương dừng lại trước cửa một ngôi nhà nhà, nói với Lục Tắc Linh:
"Lâm Hiểu Phong ở chỗ này, em vào đi. Anh không thích cô ấy, lát nữa anh sẽ chở em về."
Lục Tắc Linh xuống xe, đi về phí trước mấy bước, rồi lại quay trở về.
Bạch Dương hạ cửa sổ xe xuống, Lục Tắc Linh đứng ở khoảng cách gần nhìn
anh, hồi lâu mới hỏi: "Bạch Dương, tại sao đối anh lại tốt với em như
vậy?"
Bạch Dương không ngờ cô lại đột nhiên hỏi như thế, sửng sốt một chút, ngay sau đó mỉm cười nói: "Bởi vì anh có hứng thú với em."
Lục Tắc Linh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Không thể nói là cái cảm giác
gì, đáp án này làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm, cô sợ nghe được đáp án nặng nề là "Thích" hoặc là "Yêu".
Cô nhếch khóe miệng cười cười: "Đây chỉ là hứng thú nhất thời,