
ong mộng.
“Cảnh Diệu này, giới thiệu với con đây mà bác gái Thẩm, còn đây là Thẩm tiểu thư.” Chu ph nhân mỉm cười kéo con trai qua, để cho anh đối diện với cô gái bên cạnh, bà không tin lần này con trai không động lòng!
Sắc mặt mẹ Thẩm trắng bệch, cố gắng duy
trì vẻ trấn định, chỉ có những ngón tay đã nắm chặt đến trắng bệch là tố cáo sự kinh hoàng của bà.
Ánh mắt Sơ Vân nhàn nhạt đảo qua Chu Cảnh Diệu, căn bản không nhớ ra người này là ai.
“Xin chào bác gái! Chào Thẩm tiểu thư!” Chu Cảnh Diệu lễ phép chào hỏi mẹ Thẩm, ra vẻ như hoàn toàn vừa mới quen.
Chu phu nhân kéo Sơ Vân sang, giới thiệu tỉ mỉ con mình.
Mẹ Thẩm đứng một bên cứng đờ người, chỉ
muốn dẫn con gái mình đi ngay. Ai ngờ Chu phu nhân nhìn qua ánh mắt của
con mình, nghĩ lần này con đã có ý nên cứ bám lấy Sơ Vân không chịu thả
ra.
Chu Cảnh Diệu vô cùng lễ phép với mẹ
Thẩm, thỉnh thoảng còn lấy đồ ăn thức uống giúp Sơ Vân, Chu phu nhân
thấy thế vừa bực mình vừa buồn cười.
Một lúc sau mẹ Thẩm mới bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía chàng công tử xuất sắc này của nhà họ Chu.
Thấy lần này thằng con có thay đổi lớn,
trong lòng Chu phu nhân đã có tính toán, chỉ lát sau đã lấy cớ bữa tiệc
buồn chán, thúc giục con trai đưa cô bé ra ngoài vườn hoa giải sầu. Chu Cảnh Diệu được sự đồng ý của mẹ Thẩm nên đưa Sơ Vân ra ngoài vườn hoa
tìm chỗ ngồi.
Trong phòng Chu phu nhân mỉm cười nhìn đôi trai gái đang ngồi trong vườn hoa phía xa xa, tâm tình vô cùng sung sướng.
Nhưng thật ra hai người trong vườn hoa
không hề trò chuyện vui vẻ như bà nghĩ. Chu Cảnh Diệu nhìn sang cô gái
đã lâu không gặp, người rất có tài ăn nói như anh bỗng không biết phải
mở miệng thế nào. Mà Thẩm Sơ Vân chỉ yên lặng ngồi trên ghế, trầm mặc
không nói.
Một lúc sau, Chu Cảnh Diệu mới ngượng ngùng lên tiếng, “Em…mấy năm nay sống tốt không?”
Năm đó đột nhiên cô té xỉu, mẹ Thẩm và
ba Thẩm cấp tốc đưa cô vào bệnh viện, anh đã từng tìm hiểu bệnh tình của cô, chỉ nghe nói sức khỏe của cô yếu, tĩnh dưỡng trong bệnh viện một
năm rồi được nhà họ Thẩm đưa ra nước ngoài du học. Tuy không có tin tức
nhưng không biết sao tấm hình trong ngăn kéo anh vẫn luôn giữ lại.
Vài năm không gặp, cô bé đã trở thành
một giai nhân tuyệt sắc, chỉ liếc nhìn thôi cũng đã khiến anh trúng độc. Sờ sờ lồng ngực rung động anh mới biết thì ra mấy năm nay anh vẫn luôn
nhớ đến cô.
“Tôi rất khỏe, cảm ơn anh, cảnh sát Chu.” Cô nhìn anh lẳng lặng mỉm cười.
Cô đã nhớ ra anh là ai.
Trước khi rời khỏi bệnh viện rồi xuất
ngoại, cô từng nhờ bác Trịnh chuyển cho anh một phong thư, mong anh hỗ
trợ tìm ra thi thể cô gái bị bọn buôn người làm nhục rồi chôn kia, về
sau nghe bác Trịnh nói đã tìm thấy chỗ chôn người, cô gái cũng đã được
người thân đưa về.
Sau khi nhận được tin tức đó, cô ở
phương xa chắp tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện. Anh đã giúp cô hoàn
thành tâm nguyện cho nên cô thật sự cảm kích anh.
Chu Cảnh Diệu bị nụ cười của cô hút mất
hồn, một lúc sau mới hoàn hồn lại. Biết chuyện trước kia cô không muốn
nhắc lại nên Chu Cảnh Diệu cũng chuyển chủ đề.
Từ trước đến giờ anh luôn được phụ nữ ái mộ, cũng đã vui đùa nhiều năm trong rừng hoa, tất nhiên biết phụ nữ cảm thấy hứng thú với chuyện gì nên đã nhặt nhạnh một vài chủ đề vui vẻ để
nói, anh thì nói còn cô thì ngồi yên lặng lắng nghe, trong nhất thời
không khí vô cùng yên ắng.
Nhưng khi anh mỉm cười ám chỉ mình vô
cùng hài lòng với ánh mắt của mẹ mình thì cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô
chỉ nhìn anh như vậy, đôi mắt to ướt át như hơi sương, gần như muốn hút
anh vào trong.
“Cảnh sát Chu, chuyện đó là không thể.” cô nhẹ nhàng lên tiếng.
Đôi môi xinh đẹp như vậy nhưng lời nói ra lại làm cho tâm trạng Chu Cảnh Diệu nặng trĩu.
“Vì sao?” Nụ cười nơi khóe miệng anh biến mất.
Tâm trạng vừa rồi còn tung tăng như chim sẻ bây giờ như đã bị một tảng đá lớn đè lên.
“Là vì chuyện trước kia sao? Anh không…” anh nhớ tới dáng vẻ tái nhợt của cô trong xe, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc dịu dàng, anh thật sự không quan tâm.
“Không, không riêng gì chuyện này.” Sơ Vân khẽ lắc đầu, bàn tay đang đặt trên bàn của cô vô thức vuốt ve
cái ly, giống như đang đắn đo có nên mở miệng nói ra không.
Ánh mắt Chu Cảnh Diệu chăm chú nhìn
những ngón tay trắng nõn thon dài đang đặt trên cái ly, kiên nhẫn chờ
đợi cô nói ra lý do. Anh không tin ngoại trừ chuyện kia còn có lý do nào khác để cô từ chối anh.
Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng nâng hàng mi dài lên, môi run rẩy, “Cảnh sát Chu, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc.” Cô dừng lại một chút, dường như đang khống chế tâm trạng của mình.
“Em nói đi, có gì cần anh giúp em cứ việc nói.” Chu Cảnh Diệu bị đôi mắt đen mê hoặc, lập tức gật đầu đồng ý.
“Nhờ anh giúp tôi tìm con của tôi.” Hốc mắt cô đỏ bừng, dùng giọng nói run rẩy đưa ra lời thỉnh cầu của mình.
Vẻ dịu dàng trong ánh mắt Chu Cảnh Diệu
lập tức đông lại, đôi đồng tử cấp tốc co rút, toàn thân như bị một chậu
nước lạnh giội vào, không một chút hơi ấm.
***
Đông bắc bộ Myanmar
Trong vài năm ngắn ngủi quân độc lập 11
đã mở rộng địa bàn ra