
từ sẽ hiểu thôi ~~”
Tôi thì sao chứ ~~ nhưng ít ra, tôi cũng có thể nhân cơ hội này mà ở bên
cạnh Nhược Thần lâu thêm một chút, đúng không? Một chút thôi cũng được
rồi ….
Đang xuất thần, hoàn toàn không để ý đến tay của người nào đó đang vòng qua
bên hông tôi, mắt thấy đã sắp đạt được rồi, bỗng nhiên, Đậu Bản vẻ mặt
bi phẫn từ góc khỉ nào đó xông đến.
Cô ta thấy Nhược Thần đang lặng lẽ tiến hành âm mưu, áy náy cười một cái, sau đó cắm đầu ngã vào lòng tôi khóc lóc.
Tôi định hỏi la có chuyện gì, bỗng nhiên cảm thấy eo như bị nắm chặt lại,
tên này, lại dám thừa cơ ăn đậu hũ của tôi! Tôi tức giận trợn mắt nhìn
Nhược Thần, cậu ta hoàn toàn chẳng quan tâm, cũng dùng ánh mắt căm giận, nhìn Đậu Bản vùi mặt vào ngực tôi khóc lóc kể lể.
Rốt cục, Đậu Bản không chịu nổi nữa, bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên nói:
“Hoan Hoan à, cậu nói xem, mình đã tạo nên cái nghiệt gì vậy!!!”
Nhìn vẻ mặt đau khổ của cô ta, tôi biết ngay, chắc chắn là liên quan đến Tần Sinh – oan gia của cô ta đây mà.
Đậu Bản cũng thuận lợi thi vào đại học T, cứ nghĩ là sẽ thoát khỏi vận mệnh bị tôi hành hung, thanh thản mà sống với con chuột bạch thí nghiệm của
cô ta, nào ngờ, đợi cỡ một hai năm sau, có thể thực tập trên thi thể
người, hoàn thành tâm nguyện biến thái của cô ta.
Ai ngờ, lúc thiên hạ đang thái bình, lại xuất hiện ra một tên Trình Giảo
Kim(*), nói đúng hơn là một nam sinh lúc trước từng bị cô ta hành hung,
bây giờ nhìn thấy liền nhận ra. Thế cũng tốt lắm, cái gọi là quân tử báo thù mười năm không muộn, đúng là chân lý ngàn đời mà!
(*)tham khảo về Trình Giảo Kim ở đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C3%ACnh_Gi%E1%BA%A3o_Kim
Bây giờ, chúng tôi khó khăn lắm mới được gặp nhau một lần, nhưng phân nửa
thời gian là nghe cô ta kể lể, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Ai
bảo Đậu Bản âm thầm biến mất một tuần, chỉ vì đến xem concert của F4,
khó trách sao oan gia tìm đến tận cửa, đúng là báo ứng mà.
Đậu Bản vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, Tần Sinh cao 1m88 bước chậm đến.
Đậu Bản hét lên một tiếng, ôm tôi một cái thật mạnh, sau đó liền biến
mất. Tần Sinh cười cười với chúng tôi, nhìn thoáng qua tay của Nhược
Thần rồi sải bước đuổi theo. ,
Tôi ngơ ngác nhìn bọn họ như mèo vờn chuột, cuối cùng mới nghĩ đến điều gì đó.
Nghiêm túc hỏi Nhược Thần, “Vị công tử này, tay của huynh có để nhầm chỗ không vậy?”
Cậu ta nhướng mày, “Có sao?” Cánh tay vẫn không nhúc nhích.
Cậu .. cậu … tôi không còn lời nào để nói, hoàn toàn rơi vào tay giặc …
Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại chen lấn vậy chứ?! Trong xe buýt đầy người chen
chúc lẫn nhau, làm cho người của tôi nghiêng đến ngả lui, ngã trái ngã
phải.
Ối trời ơi ~~ đừng có đẩy tôi nữa mà, tôi sắp ngã đến nơi rồi đây này!!!
Cuối cùng vẫn bị đẩy ngã ra phía sau, tôi chợt rơi vào một vòng tay ấm
áp.
Là Nhược Thần, cậu ta ôm chặt eo của tôi. Tôi xấu hổ bảo, được rồi, buông tôi ra đi.
Cậu ta lại bảo, không được.
Ở trong lòng cậu, tôi rốt cuộc là cái gì?
Cậu là … Cậu là …
Tôi vừa mong đợi, vừa thấp thỏm bất an chờ đợi đáp án, gương mặt của Nhược Thần càng lúc càng lớn lên, càng lúc càng đến gần.
Cậu muốn hôn tôi sao?! Hạnh phúc thật đó!!! Nhưng mà cậu ta muốn hôn tôi thôi, mọi người xung quanh ầm ĩ làm cái gì thế?
Đừng cãi nhau ~~ các người thật sự là quá ầm ĩ mà!!!
… .
Chăn mền trên người bị giật hết đi, tôi vẫn còn buồn người, đã nghe thấy
giọng nói tức giận của mẹ yêu, “Con heo lười biếng này!!! Còn muốn ngủ
bao lâu nữa hả?!”
Ôi trời ~~ thì ra chỉ là một giấc mơ mà thôi…
Tôi thất vọng đi ra cửa, trời mưa rồi, không thể chạy xe được, đành đi bộ vậy.
Ôi, dù giấc mộng mỹ nam ở đại học T đã tan vỡ, nhưng từ nhà đến trường chỉ
có 15′, làm cho tôi cũng thấy thỏa mãn rồi. Có thể ăn đồ ăn mẹ nấu cho,
quần áo bẩn cũng chỉ cần ném cho mẹ giặt là được, lại còn có thể nằm úp
sấp trên giường từ sáng đến tối, có thể …
Ha ha, nói chung là tôi đi học rất vui vẻ. Dĩ nhiên, đôi khi không tránh
được bà mẹ cứ suốt ngày niệm kinh bên cạnh mình, giống như hôm nay tôi
ngủ quên vậy.
Bất quá, đây là lần đầu tiên tôi mơ thấy giấc mộng háo sắc đến vậy nha,
thật kỳ lạ, chẳng lẽ tôi đang nhớ cậu ta?! Nhưng mà trong mơ, gương mặt
của Nhược Thần rất thật, lại đến rất gần, làm cho gương mặt tôi đỏ như
bị lửa đốt vậy.
Có lẽ tôi đã trúng độc, loại độc mang tên Nhược Thần.
Chán chết được! Tôi cất dù đi, bước vào cửa trường.
Loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên của tôi, tôi quay đầu lại, không có ai cả. Tôi lại tiếp tục bước về phía trước.
“Du Hoan Hoan ~~” Hử? Thật sự là có người đang kêu tôi nha ~~ nghi ngờ quay đầu lại lần nữa, vẫn không thấy được một gương mặt quen thuộc nào cả .
Nghe nhầm?! Tôi lắc đầu, lại tiếp tục đi. “Du Hoan Hoan ~~” Lại nữa, nhưng lần này có người chạy đến kéo tay của tôi nữa.
Tôi khó hiểu ngẩng đầu lên, là một người không quen, mang mắt kính gọng đen cồng kềnh, vừa thở hổn hển vừa cười khúc khích trước mặt tôi.
“Du Hoan Hoan đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cậu là lớp 2 khoa Thông tin đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Mình ở khoa Kỹ