
Thuật.”
“Ồ.” Tên này đúng là kỳ lạ, cậu ở khoa Kỹ Thuật thì liên quan gì đến tôi? Tôi nhấc chân định bước đi.
Hắn lại ngăn tôi lại. “Mình tên là Cố Khách.”
Khôi hài thật, tôi dừng lại, “Vậy có liên quan đến tôi không vậy?”
Hắn cười khúc khích vài tiếng, nói, “Chúng ta cùng học một khóa đó.”
Trời ạ! Trong khóa dễ hơn trăm người, chẳng lẽ ai tôi cũng phải nhớ sao?
Nhưng theo lễ phép, tôi vẫn cười cười có lệ.
Trên trán cậu ta chảy ra vài giọt mồ hôi hột, yên lặng hồi lâu, đột nhiên nói với tôi.
“Du Hoan Hoan, mình thích bạn, từ lúc mới gặp bạn đã thích bạn rồi!”
Đầu óc tôi như ngừng trệ vài giây đồng hồ. A a a a ~~ trời sập trời sập! ! ! Tôi mà cũng có người tỏ tình, còn là “nhất kiến chung tình” (vừa gặp đã yêu) như trong tiểu thuyết? ! ! Ha ha, Du Hoan Hoan, sống được 19 năm,
rốt cục cũng có thể làm cho một nam sinh “nhất kiến chung tình” với mày
rồi.
Sự thỏa mãn của tôi không ngừng lan rộng ~ lan rộng ra ~~ đúng là thỏa mãn thật nha ~ lỡ như Nhược Thần biết thì ~~ a a a !!! Tất cả thỏa mãn đều
nổ tung hết cả rồi …
Kinh khủng quá, tôi thật không dám tưởng tượng, lỡ như bị Nhược Thần thấy được, nhất định sẽ bị cậu ta đánh đòn một trận …
Tôi cười cười: “Bạn Cố Khách à, bạn thích tôi, tôi cảm thấy rất vui vẻ, nhưng mà tôi đã …”
“Cậu đang nói đến Nhược Thần sao? !” Ồ, bạn đeo mắt kính, bạn biết không ít chuyện nha. Tôi gật đầu.
“Cậu ta là bạn trai của cậu? !” Wow, một phát trúng ngay chỗ hiểm.
Giờ đến lượt tôi cà lăm, “Chuyện đó, chuyện đó. . . .” Bất đắc dĩ phải thừa nhận thôi, “Không phải.”
“Vậy là được rồi, cậu yêu đơn phương cậu ta, mình yêu đơn phương cậu, vậy là tôi vẫn còn cơ hội.” Bạn đeo mắt kính này, sao mỗi câu nói bạn đều phải vạch trần chân tướng ra rạch ròi vậy hả? Làm cho gương mặt tôi hoàn
toàn xụ xuống.
Tâm trạng xám xịt đến cực độ, lại thêm con chim bìm bịp cứ om sòm bên cạnh, làm tôi không biết nên nói sao với Nhược Thần.
Thấy Nhược Thần nhẹ nhàng cười nói “xin chào” với mọi người, tôi lập tức
muốn chui xuống một cái hố nào gần đó. Quả nhiên, vừa nhìn thấy người
nào đó ben cạnh tôi, cậu ta nheo mắt lại, ánh mắt trở nên lạnh như băng. Không nói lời nói chạy đến ngồi đằng sau chúng tôi, ánh mắt bén nhọn cứ đâm vào tôi, làm tôi như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Phải khó khăn lắm mới học đến khi hết giờ, tôi chẳng những phải chịu anh bạn mắt kính này oanh tạc, mà còn phải đề phòng quả bom phía sau, làm cho
đầu óc của tôi như sắp nổ tung rồi.
Chuông tan học rốt cuộc cũng vang lên, tôi thu dọn sách vỏ nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Chạy là thượng sách!
Nhưng mà anh bạn mắt kính này vẫn không chịu buông tha cho tôi, “Hoan Hoan ~ cho mình số di động của cậu đi!”
Tôi nổi hết cả da gà, vừa định từ chối, bên cạnh đã truyền đến một câu,
“Hoan Hoan là để cho cậu gọi sao?”
Trời ạ! ! ! Đại ma vương xuất hiện rồi. Nhược Thần tựa vào lan can, khẽ
nhếch miệng mỉm cười. Những nữ sinh không biết gì đi ngang qua đều bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, đầu óc choáng váng. Chỉ có tôi biết, đây là dấu hiệu trước khi bom nổ đây mà!
“Sao tôi không thể gọi, Hoan Hoan sẽ nhanh trở thành bạn gái của tôi thôi.”
Tên ngu ngốc này, còn dám nói lung tung nữa, đại ca à, chúng ta vừa quen
nhau được có mấy tiếng thôi, sao cậu có thể bịa đặt chuyện như vậy
chứ!!! Một mình cậu chết thì thôi đi, sao phải kéo theo tôi xuống nước
luôn chứ!!! 555~ (khóc) kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì vậy. Tôi sám hối rồi ~ tôi sám hối thật rồi mà!!!
“Có phải cậu đã nhầm lẫn điều gì không?” Nhược Thần bước đến, trên mặt đã
không còn nụ cười. Cậu ta càng bước đến, tôi càng lùi về phía sau, nhưng cánh tay dài duỗi ra, mạnh bạo kéo tôi vào ngực. Hic, thôi rồi …
Tôi dám khẳng định, Nhược Thần mà tức giận thì nhất định sẽ có hậu quả cực
kỳ nghiêm trọng. Cậu ta chưa bao giờ thô bạo với tôi như vậy, đôi mắt
tóe lửa.
“Cậu làm gì đó, mau buông cậu ấy ra! !” Bạn mắt kính nóng nảy, kêu gào.
Chung quanh bắt đầu có người tụ tập, thảm rồi, lần này không còn mặt mũi gì
nữa ~~ tôi mím môi, toàn bộ gương mặt đều chôn vào trong ngực của Nhược
Thần, đừng nhìn tôi đừng nhìn tôi mà …
Nhược Thần dường như rất hài lòng với phản ứng của tôi, cánh tay cũng nới lỏng ra một chút …
Cố Khách nhảy lên như con khỉ, “Cậu làm cái gì đó, Du Hoan Hoan là gì của cậu chứ!!!”
Đúng vậy đó, tôi cũng muốn hỏi cậu, ở trong lòng của cậu, tôi là người như thế nào vậy, là người như thế nào vậy?
Nhược Thần nhìn tôi, dịu dàng cười, “Du Hoan Hoan là cô gái mà tôi yêu nhất.”
“Du Hoan Hoan là bạn gái của tôi!” Cậu ta nói rõ to, như thể đang muốn
thông báo với toàn thiên hạ, tôi là của cậu ta, tôi chỉ có thể là của
cậu ta.
Xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay ủng hộ, nhưng tôi không nghe được gì
cả, chỉ muốn nhìn vào con ngươi nhu tình như nước của Nhược Thần, hoàn
toàn lún sâu vào nó … end.
Cậu ta bảo, “Du Hoan Hoan là cô gái mà tôi yêu nhất, là bạn gái của tôi!”
Có phải tôi vẫn còn mơ không? Nếu như vậy, tôi nguyện vĩnh viễn cũng không tỉnh dậy.
Nhưng mà, trời vốn không chìu lòng người, mới