Old school Swatch Watches
Có Con Chó Nhỏ Tên Du Hoan Hoan

Có Con Chó Nhỏ Tên Du Hoan Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321480

Bình chọn: 10.00/10/148 lượt.

mãn rời khỏi, dĩ nhiên, trước khi đi, cô ta còn thần bí tiết lộ với tôi, Nhược Thần đang tiến hành một bí mật.

Suy nghĩ nát óc vẫn không biết có chuyện gì xảy ra, điện thoại chợt hiện

lên tin nhắn mà Nhược Thần gửi tới, “. Trên điện thoại di động truyền

đến Nhược Thần tin ngắn, “Lên trên mái nhà đi!”

Có chuyện gì vậy nhỉ, thật là mong đợi mà! Tôi hưng phấn chạy lên tầng lầu cuối cùng, đẩy cửa ra!

Ánh màu vàng sáng chói ánh vào mắt tôi, wow! Tôi không khỏi kêu lên thành

tiếng, đẹp thật đấy ~~~ ánh sáng này là dùng vô số pháo hoa mà tao nên,

hoa lệ động lòng người, tựa như … tựa như một dải ngân hà vậy.

Nhược Thần của tôi đứng ở phía bên kia ngân hà, đẹp trai không chịu nổi, nhìn thấy tôi, vẻ mặt cậu ta ánh lên vẻ rạng rỡ, cười tủm tỉm nói với tôi,

“Cún ngoan, thất ~~”

Lúc cậu ta đang nói thì một cơn mưa lớn từ trên trời giáng xuống.

Nụ cười vui vẻ của hai chúng tôi vẫn còn đọng lại trên mặt, cơn mưa lại

bất thình lình trút xuống nên không kịp phòng bị gì. Đau lòng nhìn ngân

hà thoáng biến mất, chúng tôi đành cấp bách đi tìm một chỗ trú mưa.

Hử?! Sao thiếu gia vẫn đứng đó, nét mặt ngơ ngác không hiểu gì, có chuyện gì xảy ra thế? Tôi nắm lấy tay cậu ta, cậu ta như mất hồn, mặc kệ tôi kéo

cậu ta chạy đến chỗ dưới cánh cửa.

Cũng may, quần áo chưa ướt hết, tôi đã nói mà, ông trời lúc nào cũng thích

trêu cợt tôi vậy đó. Người ta còn chưa được ngắm ngân hà mà ~~ bồi

thường cho tôi đi!!!

Quay đầu nhìn Nhược Thần, nét mặt cậu ta là hỗn hợp giữa bi thương và mất

mát, thoạt nhìn, như vừa muốn khóc vừa muốn cười. Tôi lo lắng nhìn cậu

ta, định lên tiếng an ủi, nhưng không kịp rồi, cậu ta tức giận đánh vào

tường.

“Này, cậu làm vậy sẽ bị thương đấy! !” Tên này, dù ngân hà đã biến mất rồi

nhưng tôi cũng đã nhìn thấy, không cần phải hành hạ mình như vậy chứ.

Tôi đau lòng kéo tay cậu ta lại, cố gắng thổi hơi vào nó.

“Hôm nay … hôm nay là lễ thất tịch” Rốt cuộc cũng mở miệng, giọng điệu của

cậu ta càng nghiêm trọng thêm: “Tôi vốn muốn cho cậu một món quà bất

ngờ.”

“Thì ra đêm nay là thất tịch! !” Tôi như bừng tỉnh, “Cho nên cậu muốn tặng món quà này cho mình sao?!”

“Ừ, nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi …” Người nào đó vẫn còn nằm trong đả kích khổng lồ.

“Không phải đâu ~ dù sao mình cũng thấy rồi, mình vui lắm đó!” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, “Mình cũng có món quà muốn tặng cho cậu nè!”

Nhược Thần kinh ngạc nhìn tôi. “Cậu nhắm mắt lại đi!” Ngoan quá, ngoan quá nha!

Tôi kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của cậu ta. Mắc cỡ chết đi

được, một cái hôn thôi cũng đủ làm cho chân tôi như nhũn ra.

Hì hì, nhưng mà hiệu quả cũng không tệ, nét mặt của thiếu gia đang là vô

cùng, cực kỳ, siêu cấp chấn động đấy thôi. ^_^ thì ra cũng có lúc tôi

làm cho cậu ta kinh ngạc đến thế đấy.

“Một cái không đủ!” Nhược Thần thoáng chốc trở lại vẻ lưu manh ngày thường.

A! Tham lam quá đi! “Vậy cậu nhắm mắt lại lần nữa đi!” Nhìn cậu ta ngoan ngoãn làm theo lệnh, tôi cũng đưa môi đến lần nữa.

Lúc môi của tôi sắp chạm vào gương mặt của cậu ta, cậu ta đột nhiên cúi người thấp xuống.

Tôi mở to hai mắt, đáng tiếc, đã không kịp nữa rồi, môi của chúng tôi đã chạm vào nhau rồi.

“Hu hu!!! Cậu ăn gian ~” Tôi vừa phát ra một tiếng phản kháng nhỏ, Nhược

Thần đã lấy tay vịn đầu tôi lại, cái hôn sâu rơi xuống.

Hu hu, thì ra đây là cháo lưỡi mà tôi hằng mong ước…

Thì ra người nóng lòng không chỉ có tôi thôi …

Thì ra, hôn cũng ngọt ngào như vậy …

HẾT