Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325900

Bình chọn: 7.5.00/10/590 lượt.

Đoan Mộc Mộc kéo khóe miệng, “Anh ấy là bệnh nhân, anh không yên tâm cái gì? Không yên lòng anh ấy sẽ mưu đồ bất chính đối với em ư, hay không yên lòng em sẽ yêu anh ấy?”

“Đều có!” Anh trả lời rất thật, “Mộc Mộc, em không biết mình tốt bao nhiêu, bất kỳ người đàn ông nào đều sẽ bị em hấp dẫn.”

“Lừa em hả?” Đoan Mộc Mộc bĩu môi, “Em đã là mẹ hai đứa bé, người đẹp hết thời, nào có best–seller(*) như anh nói?”

(*) bán chạy

“Thật!” Lãnh An Thần dán chặt cô, “Anh thật sự sợ, em không biết anh trở lại không thấy em, anh sợ thế nào đâu… Nói một chút, anh không ở nơi này vài ngày, em đã ở cùng cậu ta làm cái gì?”

Đoan Mộc Mộc sững sờ, tiếp liền căm tức, anh âm thầm biến mất lâu như vậy, hiện tại còn không biết xấu hổ hỏi ngược lại cô?

“Lãnh An Thần, anh nói mau những ngày qua đã chạy đi đâu? Có phải tán gái hay không?” Đoan Mộc Mộc kéo áo ngủ của anh, nhìn hướng trong, “Em muốn kiểm nghiệm!”

Nhìn dáng vẻ cô nghịch ngợm, Lãnh An Thần chỉ cảm thấy lo lắng đè ở trái tim bỗng lập tức tản ra, “Được rồi, tùy ý nghiệm! Nếu không, anh cởi hết để cho em nghiệm?”

Nói xong, anh thật muốn kéo dây áo ngủ, Đoan Mộc Mộc sợ vội vàng ngăn lại, “Ai mà thèm?”

Nhìn mặt cô đỏ như trái cà chua, Lãnh An Thần không nhịn được cắn một cái, “Xem ra là anh không đủ ra sức, mới để cho em hoài nghi anh, nếu không hiện tại anh cố gắng lần nữa?”

Lời nói không có nghiêm chỉnh, cũng để cho hai người dễ dàng hơn, cách ngại trước đó như không còn, Đoan Mộc Mộc kề mặt lên ngực anh, “Tin tưởng em, chờ anh ấy khỏe, em sẽ trở lại, chúng ta cũng không tách ra nữa.”

Anh gật đầu một cái, lưu luyến ôm chặt cô, thở dài, “Anh thật sự không muốn tách ra với em, từng giây từng phút đều không muốn… Em không biết rời xa em mấy ngày nay, anh có bao nhiêu khó khăn! Có điều em nói muốn chăm sóc cậu ta, anh không cách nào phản đối, ai bảo tiểu tử Khang Vũ Thác kia làm nhiều chuyện vì em? Chẳng qua là anh có mấy điều kiện, em phải đáp ứng anh!”

Mắt Đoan Mộc Mộc hoe đỏ, nâng miệng, “Thật dài dòng, như bà mẹ già!”

Anh cắn chóp mũi cô, “Thứ nhất, chỉ chăm sóc cậu ta, về mặt tình cảm coi cậu ta là anh trai, tuyệt đối không thể sinh ra bất cứ tia cảm tình nào khác.”

“Thứ hai đây?” Đoan Mộc Mộc buồn cười.

“Thứ hai, bất luận cậu ta có ám hiệu tình cảm nào đối với em, em đều không thể đáp lại!”

“Còn gì nữa không?” Cô lại hỏi.

“Thứ ba, buổi tối em phải ngủ riêng, không thể mặc áo ngủ chạy ở trước mặt cậu ta, đàn ông đều là động vật giống đựa, sẽ có xung động!”

“Lòng tiểu nhân” Đoan Mộc Mộc kêu la.

“Thứ tư, mỗi ngày phải gọi ít nhất một cuộc điện thoại cho anh, không được, phải ba cuộc điện thoại, trước khi ngủ càng phải gọi, bằng không anh sẽ lo lắng!”

Lần này Đoan Mộc Mộc trợn trắng mắt nhìn anh, anh lại làm như không thấy, nói tiếp, “Thứ năm, một khi cậu ta khỏe, nhất định phải lập tức trở về, bất luận cậu ta xảy ra cái gì nữa, em đều không thể lưu lại nữa!”

“Thứ sáu…”

Nghe anh còn muốn nói tiếp, Đoan Mộc Mộc bịt tai, “Lãnh An Thần, anh vẫn còn nói?”

Anh cúi đầu ngậm môi cô, “Bà xã, anh không bỏ được em!”

Đoan Mộc Mộc hiểu tâm tình của anh, cùng anh cọ, “Anh nói, chúng ta còn có một đời!”

Anh cười cười, cười có chút khổ sở, “Được rồi, anh nguyện ý chờ!”

Điện thoại biệt thự Khang Vũ Thác gọi tới lần nữa, Đoan Mộc Mộc đã thay xong quần áo, nhìn điện thoại vang lên không ngừng, cô biết nhất định là bệnh tình Khang Vũ Thác cấp bách, vì vậy vội vã chạy ra cửa.

Lãnh An Thần đứng ở vị trí cửa, ánh mắt thủy chung đi theo cô, trên mặt phủ một tầng u ám, nhìn anh như vậy, trong lòng Đoan Mộc Mộc cũng loạn không có cảm giác, giờ khắc này, cô cảm thấy mình tàn nhẫn, hình như trong chớp nhoáng này, hiểu rối rắm cùng đau khổ khi anh mang tới thương tổn cho mình!

Song hiện tại bất luận nói thế nào, cô đều không thể bỏ mặc Khang Vũ Thác, độc ác, cô lướt qua anh đi tới hướng ngoài cửa, nhưng vừa đi mấy bước, cô vẫn nhịn không được quay đầu lại, anh đang nhìn cô, tròng mắt đen nhánh đục ám, giống như là đứa bé cô đơn bi thương vì bị vứt bỏ.

Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy ngực bị cái gì chặn lại, buồn đau, nhưng cô không dừng được, chỉ có thể hung ác quyết tâm tiếp tục đi về phía trước.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Đoan Mộc Mộc còn chưa phản ứng kịp, thân thể đã bị trọng lực kéo trở về, hơi thở quen thuộc lao vào chóp mũi, nước mắt cô lăn xuống…

“Bất luận ở nơi nào, cũng đừng quên anh chờ em ở nơi đây!”

Âm thanh ưu thương nói ra một câu, như một thanh kiếm đâm vào ngực Đoan Mộc Mộc, cô thiếu chút nữa liền muốn ích kỷ một lần!

Nhưng sâu trong nội tâm vẫn còn lương tri, hãy để cô khe khẽ đẩy anh ra, hít sâu, Đoan Mộc Mộc sải bước đi ra ngoài.

***

“Reng reng ––”

Quan Tiểu Ưu đang ngủ say, chuông cửa đáng ghét vang lên, cô buồn bực!

Phải biết bình thường vì đưa hai kẻ dở hơi đi học, cô đều không có thời gian ngủ nướng, hôm nay là Chủ nhật, thật vất vả chuẩn bị ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, nhưng đáng chết là thậm chí có người nhấn chuông cửa.

Cô cho là Đoan Mộc Mộc không yên lòng vì hai kẻ dở hơi, từ trên giường bò dậy đi mở cửa, thậm chí một đường m


XtGem Forum catalog