
ái tôi mới bỏ qua."
Trác Dương ôm eo cô ta, hai người dán lại gần nhau, lộ ra nụ cười rực rỡ mê
người, nói nhỏ: "Cái gì mà gọi trừng phạt sao? So với một phần thưởng
không khác biệt lắm." Nói xong, anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của Mị Nhi.
Sở Nhan bị một tay Trác Dương nắm chặt, đứng sững sờ, bị đả kích rất lớn.
Thì ra là, chỉ cần là nữ, anh đều sẽ hôn. Vốn đang mê man vui sướng trong
lòng, thoáng chốc lại chuyển thành nồng đậm chua xót. •
Người này là một tên lăng nhăng hôn loạn khắp nơi!
Cô giùng giằng, muốn tránh thoát bàn tay kiềm chế của anh, làm thế nào cũng tránh không được.
Anh nắm rất chặt, lại sức lực vừa vặn, không chút nào làm cô cảm giác đau đớn, chỉ kiềm chế cô.
Chú ý tới Sở Nhan đang giãy giụa cùng không vui, Trác Dương kết thúc nụ
hôn, cười với Mị Nhi trên mặt khẽ vuốt, dịu dàng nói nhỏ: "Lần sau mời
cô ăn cơm coi như chịu phạt."
Mị Nhi vui sướng vô hạn, mặt mày cũng đầy hạnh phúc, như cô gái nhỏ ngây thơ.
"Thật? Không cho phép thất hứa a!"
"Những chuyện tôi đồng ý chuyện với cô có lúc nào thì thất tín chưa? Nếu rãnh rỗi sẽ tìm cô, vậy đi!"
Trác Dương nắm tay Sở Nhan rời đi, thuận tiện lại mang đi trái tim của một
người con gái, lưu lại vô tận tương tư, vô tận tình trái.
* * *
Ngồi trên xe thể thao đặc riêng của Trác Dương, Sở Nhan vốn định kiên tuyệt
không mở miệng, lại vẫn là không nhịn được hỏi : "Làm cho tôi thành bộ
dạng đức hạnh này, anh rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu?"
Trác Dương liếc cô một cái, nói: "Đến đâu em không phải đã biết?"
Nói cũng giống như chưa nói! Sở Nhan ngồi thẳng dậy, buồn buồn không vui.
Trác Dương đang chuyên tâm nhìn về phía trước, liền chú ý tới cô trầm tư không vui.
"Thế nào? Tâm tình không tốt?"
Sở Nhan đem mặt quay hướng ngoài xe, lấy hành động thực tế để biểu hiện cô không vui.
Cái tên lăng nhăng này, khắp nơi hôn loạn người ta, lại bị anh ta hôn hai
lần, quả thực đối cô là vũ nhục, lại còn hỏi cô tại sao mất hứng!
Rốt cuộc, xe dừng ở trước cửa khách sạn Khải Duyệt.
Lúc này Sở Nhan mới hiểu được, Trác Dương tại sao hỏi cô có thể nói tiếng Pháp hay không, tại sao muốn cô biến thành như vậy.
Thì ra là tối nay anh có hẹn với một khách hàng nước Pháp ký hợp đồng, vốn
là Liễu Phỉ phụ trách xã giao, lại đột nhiên mất tích, Trác Dương thì
chỉ biết tiếng Pháp giao tiếp bình thường, không thể làm gì khác hơn là
tìm cô tới thế thân.
Cả buổi tối, khách hàng người Pháp đối với sự
xinh đẹp kiều diễm của cô vô cùng quan tâm, Sở Nhan không muốn nhìn tới
Trác Dương, càng thêm cố ý tới thân cận, hai người nói chuyện huyên
thuyên hết từ phong cảnh Đài Loan thẳng tới kiến trúc nước Pháp.
Khi bửa ăn kiểu Pháp kết thúc, vị khách hàng người Pháp còn lưu luyến đề nghị đi khiêu vũ.
Mới vừa ngồi xuống, thức uống còn chưa đưa lên, Sở Nhan liền bị hắn kéo vào sàn nhảy.
Trác Dương miễn cưỡng ngồi ở trên ghế sa lon, giống như một con báo lười biếng, ưu nhã mà nguy hiểm.
Chậm rãi nhấm nháp lý rượu bran-đi, ánh mắt như có điều suy nghĩ, ánh mắt dán chặt trên người Sở Nhan trong sàn nhảy.
Trong sàn nhảy ánh đèn mờ ảo rơi vào trên người của cô, làm cho cô thêm mấy
phần tươi trẻ quyến rũ hơn thường ngày. Cô mỉm cười, tựa hồ cùng tên
người Pháp này trò chuyện với nhau thật vui.
Tiếp sau đó, tay của tên người Pháp dần dần đi xuống, dao động ở đường cong lả lướt sau lưng của cô. Chiếc váy dài màu trắng cô mặc dù không hở hang, lại ôm rất sát, nụ cười của Sở Nhan cũng cứng ngắc, không ngừng lắc đầu.
Trác Dương uống một hơi cạn sạch ly rượu bran-đi trong tay, thẳng tắp đi vào sàn nhảy.
Ánh đèn chiếu rọi trên người của anh, đám người trong sàn nhảy cảm giác hơi thở nguy hiểm tản mát ra người anh, tự động dừng khiêu vũ, nhường ra
lối đi.
Thẳng tắp đi tới trước mặt Sở Nhan, Trác Dương nắm cổ tay cô, kéo cô cách xa khỏi lồng ngực vị khách người Pháp, trong lúc cô kinh
ngạc vô cùng, lôi cô đi thẳng ra ngoài.
"Này, anh làm cái gì vậy?" Sở Nhan hốt hoảng hạ thấp giọng hỏi anh.
Trác Dương im lặng không đáp, tự mình đi ra ngoài.
Đối với việc vừa mới xảy ra, tất cả mọi người cũng ngẩn ngơ tại chỗ, quên
cả động tác, sững sờ vì bình thường chỉ có trên ti vi mới có thể nhìn
thấy tình tiết ly kỳ ngay trước mắt này.
Người đàn ông này, mặc dù
không thấy rõ mặt của anh ta, nhưng tất cả mọi người đều biết, anh tuyệt đối không phải là người bình thường, toàn thân chất chứa khí chất lạnh
lùng, vừa nguy hiểm lại lại cừa kỳ dị ưu nhã, phát ra lực hút trí mạng,
làm cho ánh mắt mọi người không tự chủ đuổi theo anh, phục tùng anh vô
điều kiện.
Mặt của vị khách người Pháp hoàn toàn biến thành màu xanh lá cây, sững sờ đứng tại chỗ.
Hắn bắt đầu hiểu, cô gái ngây thơ động lòng người đó! Nhất định là người
phụ nữ Trác Dương yêu mến, cho nên mới đưa tới hậu quả như thế.
Thượng Đế, hắn cư nhiên đối với người trong lòng Trác Dương động tay động chân, ai tới cứu hắn?
Anh chàng người Pháp đối với sự nôn nóng của mình mới vừa rồi, hối hận không thôi.
* * *
Trác Dương trong lòng bực bội, chạy thẳng một đường lên núi Dương Minh, mới dừng lại xe.
Cố gắng bình phục nhịp t