
em cô tan ra hòa vào
trong cơ thể anh. Anh một tay ôm lấy sau đầu cô, tiếp đó mới chớp mắt đã bắt được môi của cô, mãnh liệt hôn mút, một lòng chỉ nghĩ tới việc để
lại ấn ký chỉ thuộc về của mình trên người cô, làm phai mờ hoàn toàn dấu vết còn lưu lại của Lâm Chí Kiệt ở trên người cô.
Bên trong phòng nhiệt độ càng ngày càng cao, nhiệt độ cơ thể hai người cũng từ từ leo lên điểm cao nhất.
Củi khô gỡ lửa lớn, đem tất cả đốt cháy hầu như không sót cái gì. . . . . . Trác Dương vừa nhiệt
tình lại thuần thục mút chặc quấn quyết môi lưỡi Sở Nhan, cảm giác thấy
cô cũng giống mình đã thật sâu trầm mê trong đó.
Bất thình lình anh đem cô chặn ngang ôm lấy, để cô ngồi ở trên bàn làm việc, anh liền tách hai đầu gối cô ra đứng ở giữa.
Bàn tay của anh ở hông trơn mịn của cô êm ái thăm dò, từ đôi môi đỏ mọng
cánh môi hé mở trợt tới cần cổ mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác thấy cô run rẩy.
Anh cố ý đưa ra đầu lưỡi khẽ liếm làn da cô, trong nháy
mắt, cảm giác nóng rực rung động từ bụng của cô dâng lên, vọt lần toàn
thân.
Cảm giác cô đột nhiên căng thẳng, Trác Dương hài lòng cúi đầu nhìn cô.
Sắc mặt cô đỏ hồng, cặp mắt mông lung trong suốt, đôi môi bởi vì anh hôn
mãnh liệt mà khẽ sưng đỏ, nhưng cho dù là lúc này, cô vẫn là tản ra hơi
thở thanh khiết.
Lâm Chí Kiệt cũng đã từng xem qua bộ dạng động tình
như lửa mê người này sao? Anh ta có tiếp xúc qua thân thể mềm mại da
thịt tinh tế trơn mịn như tuyết này hay không? Anh ta có cùng với cô
chia sẻ sự thân mật tột cùng giữa nam nữ hay không. . . . . .
Nghĩ đến đây, lửa ghen trong lòng anh dấy lên hừng hực, hận không được đem Lâm Chí Kiệt ra cắt thành tám khúc.
Sở Nhan mềm mại như nước, tựa vào trong ngực Trác Dương, cảm nhận sự ấm áp trong lồng ngực của anh, cùng nhịp tim đập vững vàng.
Bàn tay của anh vuốt ve trên eo cô, dao động lên xuống nhẹ nhàn, bàn tay ấm áp thô ráp này tiếp xúc da thịt cô cảm giác thật vô cùng thoải mái, làm cô không khỏi ngọt ngào thở dài.
Cô miễn cưỡng khép lại cặp mắt, quyến luyến cảm giác được anh vuốt ve.
Tinh thần mê ly , một bàn tay chợt lướt lên trước ngực của cô, trong nháy
mắt, móc nịt vú phía sau lưng liền bị tháo ra, bàn tay của anh ôm lấy sự đầy đặn đẫy đà của cô.
Sở Nhan sửng sốt, mở mắt, nhìn thấy đôi mắt
tĩnh mịch sâu thẳm của anh, bị anh nhìn khao khát đầy dục tính trong mắt anh làm cho sợ đến ngây người.
Đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông chạm vào bộ ngực của mình, mà cảm giác thật là rung động đến đáng chết!
Ông trời, cô nhất định là điên rồi, mới có thể để cho anh muốn làm gì thì làm với mình như vậy.
Hơn nữa nơi này chính là phòng làm việc, bọn họ tại sao có thể ở chỗ này
kích tình ôm hôn lại còn vuốt ve quấn quýt? Nếu như bị người khác nhìn
thấy, cô làm người thế nào?
"Như thế nào, kỹ xảo của anh so với tên
bạn trai cũ kia mà nói, cũng không tệ lắm phải không?" Trác Dương ở trên cổ của cô tạo nên một ấn ký đỏ sậm, hài lòng cắn vành tai của cô thì
thầm.
Ý thức hỗn độn suy tư hồi lâu, rốt cuộc hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của anh.
Anh nói vậy là vì nghĩ cô là một nữ nhân tùy tiện như thế sao? Sở Nhan uất
ức hung hăng đẩy vào lồng ngực của anh, đáng tiếc thân thể hư mềm vô
lực thiếu chút nữa làm cho cô té xuống bàn, anh kịp thời đưa tay ôm lấy
cô đang xiêu vẹo chỉ chực té xuống.
Uất ức vành mắt hồng lên, Sở Nhan căm giận lên án: "Anh nghĩ rằng em và những người phụ nữ mà anh từng
biết kia là cũng một dạng sao? Cái loại hoa hoa công tử như anh, trong
đầu đầy tư tưởng xấu xa, trừ lừa phụ nữ lên giường, còn hiểu cái gì? Đàn ông các ngươi tất cả đều cùng một dạng, chỉ muốn chiếm tiện nghi của
phụ nữ, không muốn phụ trách! Nói cho anh biết, nếu như không có kết
hôn, em sẽ không làm loại chuyện đó!"
Nghe vậy, cảm giác mừng như
điên nhất thời chiếm hết tâm trí của anh, tuy bị cô hung hăng chửi mắng
mấy câu, nhưng anh rất vui vẻ chịu đựng.
"Anh hiểu, là anh hiểu lầm, tha thứ cho anh lần thứ nhất có được không?" Anh dịu dàng cười, dịu dàng ôm cô.
Nhìn Trác Dương cười đến mặt tỏa nắng, chân thành hướng cô tạ lỗi, Sở Nhan
vốn muốn nghiêm chỉnh tiếp tục mắng anh, nhưng cô lại xụ mặt, lạnh lùng
quay mặt, không muốn để ý đến anh nửa.
"Tha thứ cho anh đi mà, Nhan Nhan." Anh vùi mặt vào cổ cô thì thầm.
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô là "Nhan Nhan" , thân mật như vậy, làm lòng của Sở Nhan nhẹ nhàng rung động, bất giác mềm lòng.
"Thôi, người không biết không có tội." Cô hào phóng đặc xá "Tội" của anh.
"Nhan Nhan, em thật tốt." Anh than nhẹ. Hơi thở ấm áp thổi lất phất ở bên tai cô, lây động làn tóc của cô.
Giờ khắc này, thời gian như ngừng trôi, không khí khí hai người bọn họ bên
nhau cũng từ từ ngưng tụ, tâm tình của Sở Nhan đột nhiên rât tốt, trong
lòng cảm thấy cảm động vô cùng.
Tựa vào trong ngực Trác Dương, nghe tiếng tim đập của anh cùng hơi thở nhẹ nhàng, khóe mắt cô không tự chủ ẩm ướt.
Đối mặt với anh, giãy giụa nhiều hơn nữa cũng là vô ích, thật ra thì, ngay
từ đêm Giáng sinh đó lần đầu gặp mặt, cô đã giao trái tim thất lạc lên
người anh. . . . . .
Đột nhiên, ph