
y cô tựa hồ đã gầy đi một chút.
Là bởi vì gần đây công việc quá bận rộn sao? Xem ra anh nên suy tính lại vì cô mà tuyển thêm hai phụ tá thư ký nửa.
Sở Nhan nghiêng đầu, làm bộ nghiêm túc suy nghĩ, nháy mắt, khờ dại hỏi
anh: "Chỉ tính đàn ông thôi sao? Phụ nữ có tính hay không?"
Trác
Dương sửng sốt một chút, ngay sau đó mở miệng cười to, "Em nói cái gì?
Có người phụ nữ nào hôn qua em sao? Không nhìn ra, em lại có khuynh
hướng đặc biệt như vậy."
Bàn tay anh thô tháo bên eo cô lẻn vào
bên dưới áo sơ mi, nhẹ nhàng vuốt ve trừng phạt, thoáng chốc, cảm giác
tê dại như chạm điện, lướt qua toàn thân Sở Nhan.
Thở hổn hển
giãy dụa eo nhỏ nhắn, Sở Nhan xin khoan dung nhỏ giọng yêu cầu: "Được
rồi được rồi, em chỉ đùa giỡn mà, ngứa quá a."
Trác Dương cười
một tiếng, cũng không chịu thu hồi bàn tay dính vào trên eo cô, ngược
lại chậm rãi dao động , nhẹ nhàng chậm chạp cảm nhận da thịt trắng nõn
mền mại của cô.
"Em còn chưa có nói cho anh biết, có bao nhiều
người đàn ông đã được thưởng thức qua môi của em?" Anh vẫn như cũ nhớ
mãi không quên cái vấn đề "Trọng đại" này.
"Một, hai, ba. . . . . ." Cô nắm chặt lấy đầu ngón tay nghiêm túc nhẩm tính, cố ý làm như
không thấy đối với anh mắt dần dần dấy lên ngọn lửa của Trác Dương, cuối cùng còn giơ tay lên, đùa với lửa kết luận một câu: "Ừ, quá nhiều, đếm
không hết rồi."
Sắc mặt của Trác Dương càng lúc càng khó coi, bàn tay dính vào phía sau lưng cô hung hăng kéo một cái, thân thể hai người dán chặt, không còn khe hở, trong không khí nhiệt độ bắt đầu đột nhiên tăng lên.
Anh bộ dạng âm u, trong đôi mắt màu hổ phách lạnh nhạt lạnh lùng từ trước đến giờ, liền toát ra hai ngọn lửa hừng hực.
"Có nhiều người như vậy đã từng hôn em? Vậy tại sao kỹ thuật hôn của em vẫn thấp như thế ?" Anh tà ác trực tiếp hỏi lại.
Mặt của Sở Nhan thoáng chốc đỏ hồng. Nâng cái miệng nhỏ nhắn, cô tức giận
xoay mặt đi, "Vấn đề anh hỏi quá hạ lưu, bản tiểu thư cự tuyệt trả lời."
Trác Dương nhìn cô, khóe miệng nâng lên một nụ cười tà tứ, vừa lười biếng vừa nguy hiểm.
"Không trả lời? Anh có biện pháp để cho em phải nói thật ." Anh ghé vào bên
tai cô, khéo léo cắn vành tai cô thì thầm, chọc cho cô khẽ run một hồi.
Hai tay của anh ở trên lưng trắng nõn mềm mại của cô vuốt ve lên xuống, ở
trên người cô gieo rắc vô số ngọn lửa, ngón tay thon dài xoa từ lưng cô
dần dần chuyển tới chiếc eo thon gọn, khơi lên vô số cảm giác khiến cô
run rẩy.
Tại sao khi tay của anh dán lên da thịt của cô! Sẽ lập
tức sinh ra cảm giác giống như thiên lôi oanh tạc chận động trời đất một cách mãnh liệt? Làm cô miệng khát lưỡi khô, toàn thân như có lửa nóng.
Sở Nhan không kìm được đưa lên hai cánh tay, ôm lấy gáy của anh.
Môi Trác Dương từ từ di động, dán lên phía sau chiếc tai nhỏ nhắn của cô,
nhẹ nhàng hôn mút, cuối cùng lại hôn lên chiếc cổ đang run lên từng nhịp đập của cô."Nói, đã từng có rất nhiều anh chàng hưởng thụ qua đôi môi
ngọt lịm đỏ mọng của em sao?" Anh lại gần lỗ tai thấp giọng hỏi nhỏ,
thành công làm cho cô kịch liệt thở dốc.
Sở Nhan ngửa đầu nhìn
anh, chú ý tới đôi mắt trong suốt màu hổ phách của anh, bởi vì tình dục
mà nhiểm một tầng sương mù."Trừ anh ra, chỉ có mỗi Chí Kiệt, anh ta là
bạn trai ngày trước đây của em, chỉ là, em với anh ta đã chia tay rồi."
Cô nhàn nhạt tự thuật, giọng nói bình tĩnh được không có chút nào khác
thường.
Đây là lần đầu tiên, cô ở trước mặt Trác Dương nói tới chuyện "Quá khứ" của mình.
Mặc dù đã sớm điều tra mọi thứ về cô, Trác Dương vẫn là cố làm như không
biết hỏi cô: "Chia tay, tại sao?" Anh muốn nghe chính miệng cô nói, tình cảm kia đã không còn, anh muốn trong lòng của cô chỉ có anh, không thể
nghĩ đến bất kỳ người đàn ông nào khác.
Hít sâu một cái, Sở Nhan rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên mấy phần thương cảm.
"Có lẽ em cùng anh ta tính cánh không hợp nhau, hai người chia tay, chứng
tỏ hai bên đều có vấn đề, không thể trách bất cứ ai. Dù sao chuyện tình
cảm phải là do cả hai người cùng nhau cố gắng." Mặc dù chia tay, cô vẫn
là không muốn từ miệng mình, nói ra bất kỳ điều gì oán trách đối với Chí Kiệt. Trác Dương lẳng lặng nhìn cô. Rõ ràng là người đàn ông kia bắt cá hai tay rồi lên giường với người bạn thân nhất của cô, bị cô bắt gặp
tại chỗ, mới dẫn đến việc hủy bỏ hôn lễ của bọn họ, tình yêu suốt ba năm cũng kết thúc, nhưng tại sao cô phải gạt anh, không thật tình nói cho
anh biết?
Là cô không tin tưởng anh, hay là trong lòng cô vẫn
hướng về người đàn ông kia, cho nên che chở cái tên đàn ông chết tiệt
đó, không muốn nói ra chân tướng với anh?
Tâm tình của anh trong
nháy mắt biến xấu, rơi xuống đáy cốc. Sở Nhan chú ý thấy sắc mặt của anh chuyển thành u ám, có chút không hiểu."Em vẫn còn nhớ đến anh ta?" Cô
khó hiểu hỏi, giọng nói không tốt.
Cô không có trực tiếp trả lời, chỉ nói nhỏ: "Em cùng anh ta bên nhau ba năm." Cho dù hai người không
thể trở lại như lúc đầu, nhưng có rất nhiều thứ cũng không phải là nói
quên là có thể quên .
Trác Dương đột nhiên hung hăng đem cô ôm
chặc vào trong ngực, sức lực rất lớn như muốn đ