
uyết lưu
lại từ đêm hôm qua! Cảnh tượng đó khiến một cô bé từ nhỏ lớn lên ở
phương Nam vừa hiếu kỳ vừa lo sợ. Mọi người đi trên phố đều quàng
khăn kín mít, mặc những bộ quần áo lông dày cộm, chỉ để lộ mỗi
khuôn mặt nhỏ xíu và đầu mũi ứng đỏ. Tôi – một người đến từ thành
phố nhỏ của phương Nam, một cư dân nhàn hạ nhỏ nhoi đi lại trên
phố, hoàn cảnh không thể hòa nhập với vẻ vội vàng bận rộn để kiến
thiết tổ quốc của cư dân thú đô được.
Sau mười phút đồng hồm tôi không còn lòng dạ nào để tiếp tục lang
thang trên phố nữa. Tôi lạnh đến nỗi hai hàm răng va vào nhau lập
cập. Khó khăn lắm mới vẫy được một chiếc taxi đi đến trường của
Alawn.
Đến trường đại học B, tôi mới biết rằng hiện thực và tưởng tượng
khác xa nhau tới mười vạn tám ngàn dặm.
Đại học B này cũng to quá đáng rồi. Chỉ riêng việc hỏi đường cũng
phải mất cả nửa ngày. Tôi bắt đầu cảm thấy căm ghét cái nơi đã
khiến cho tôi lạnh cóng tới nỗi đầu nặng chân nhẹ nàu. Dù có đẹp
đến mấy cũng không có được sự tán dương của tôi nữa. Khó khăn lắm
tôi mới tìm ra được tòa nhà của khoa công trình Sinh vật, nơi Alawn
đang theo học. Tìm đến nơi tôi mới chợt nhớ ra, trường đại học rốt
cuộc không phải là trường tiểu học, không thể đều ngoan ngõa ngồi
yên trên giảng đường chờ tôi đến tìm. Không những thế, hôm nay lại
là thứ Sáu, ai còn ở lại giảng đường nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy ân
hận vì hành trình vượt dặm tìm người thân của mình, bắt đầu nhớ
nhà, bắt đầu nhớ tới cái ấm áp ẩm ướt của phương Nam.
Bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh
Tôi ngồi trên bậc thềm của tòa nhà giảng đường chính, vừa đói vừa
rét, rút điện thoại ra gọi chó Alawn trong tâm trạng không còn biết
bấu víu vào đâu. Tôi thề độc rằng nếu bây giờ, Alawn mà không nghe
máy của tôi thì tôi sẽ lột dao cậu ấy.
Cậu ấy bắt máy gần như ngay từ hồi chuông đầu tiên: “Oa, phù thủy
Gà Mên, hôm nay cậu hào phóng thật đấy, lại còn chủ động gọi điện
thoại chơ tớ!”.
Tôi thều thào nói, tớ không còn sức để phí lời với cậu nữa rồi, mau
đến cứu tớ. Tớ sắp chết cóng rồi.
Alawn cũng chẳng hỏi tôi tại sao lại bị lạnh cóng, tôi đang ở đâu,
cậu ấy chỉ lập tức ngắt lời tôi, “Tớ sẽ đi mua vé máy bay
ngay”.
Tôi dở khóc dở cười, dùng chút hơi tàn còn lại hét lên: “Mua cái
đầu cậu ấy! Tớ đang ở trường của cậu!”.
Ban đầu, tên đáng ghét đó còn không tin, sau khi tôi miêu tả kiến
trúc các toàn nhà xung quanh, cậu ấy xúc động đến nỗi âm điệu giọng
nói cũng biến đổi: “Cậu ngồi yên đấy, đừng động đậy, năm phút nữa
tớ đến, không được đi lung tung nhé!”.
Tôi đang muốn khóc thét lên rằng phải đợi những năm phút nữa thì
tôi sẽ sớm chết cóng ở đây rồi, điện thoại phía bên kia đã ngắt tín
hiệu.
Sau năm phút, cái đồ đáng ghét Alawn đã đứng trước mặt tôi, nhễ
nhại mồ hôi nhìn tôi đang co ro vì lạnh.
Alawn sau này nói, cậu ấy mãi mãi không thể nào quên được cảnh
tượng ngày hôm đó, tôi ngồi trước tòa nhà giảng đường, cuộn tròn
thành một khối, mái tóc rối lòa xòa, từ xa đã nhìn thấy tôi đang
run cầm cập. Alawn nói, đó là giây phút cảm động nhất trong cuộc
đời cậu ấy, bởi vì cậu ấy không thể nào tưởng tượng được rằng một
người ngốc nghếch và lười nhác như tôi lại có thể một mình ngồi tài
hỏa trong suốt một ngày một đên, chỉ đến thăm cậu ấy.
Thực ra, đơn giản là tôi nhớ cậu ấy, nghĩ một cách vô tư, đơn thuần
là muốn đùa cậu ấy. Hành động khác thường đó của bản thân chẳng hề
khiến tôi phải suy nghĩ kỹ càng gì cả.
Alawn lập tức cởi áo khoác ra, khoác lên người tôi. Tức giận hét
lên: “Sao cậu mặc ít áo như vậy. Tại sao không đi tìm chỗ nào đó
kín gió để ngồi!”.
Tôi vất vả vượt qua nghìn sông vạn suốt, trăm khó vạn nguy để đếm
thăm cậu ấy, cậu ấy còn nổi giận với tôi, vậy là nước mắt hễ chảy
ra là có thể đóng băng ngay được.
Nhưng ngay giây sao đó, Alawn đã ôm chặt tôi vào lòng, có mùi
hương, và hơi ấm từ áo khoác của cậu ấy, tôi cảm thấy ấm lên, dần
dần không còn run bần bật nữa. Đám sinh viên đi qua đi lại bắt đầu
nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lấy làm lạ. Tôi bắt đầu cảm thấy xấu
hổ.
Alawn hỏi tôi: “Sao không gọi điện thoại để tớ đi đón cậu?”.
“Người ta muốn cho cậu một điều bất ngờ mà.” Tôi lại bắt đầu cảm
thấy ấm ức.
Bấy giờ mới phát hiện ta, sau lưng Alawn còn có thêm hai nam sinh
nữ. Hai cậu bạn đang đứng nhìn chúng tôi cười nồng hậu. Thấy tôi
nhìn, bọn họ liền họi tôi là chị dâu, nói rằng chị dâu ơi, hai
người làm người khác quá cảm động rồi.
Mặt tôi đỏ hổng lên, cũng không dám hấp tấp trước mặt người lạ.
Alawn lại không nói gì, vui mừng hớn hở giữ chặt tôi trong lòng,
tâm trạng vui sướng không thể giấu đi đâu được. Sau đó, cậu ấy đưa
tôi đi ăn cơm.
Tôi và Alawn đi phía trước, hai cậu bạn cùng phòng thích xem trò
vui của Alawn đi theo phía sau thì thâmd bình phẩm không ngớt, thi
thoảng lại vang lên tiếng cười.
Tôi chảy nước mũi, cóng đến nỗi mặt mũi đỏ lựng, mái tóc bị gió
thổi tung, rối mùa tổ chim, toàn thân đầy bụi đất, lôi thôi lếch
thếch. Tôi khe khẽ hỏi Alawn: “Tớ còn giống một cô gái lung linh
xinh đẹp đến từ phương Nam nữa không? Tớ không làm cậu bị mất m