pacman, rainbows, and roller s
Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322465

Bình chọn: 8.00/10/246 lượt.

ặt

đấy chứ?”

Alawn không trả lời, nắm chặt lấy tay tôi, liên tục xoa bóp để giúo

tiiu ấn lên. Cậu ấy bọc tôi trong lớp áo khoác dày. Tôi tưởng tượng

ra hình ảnh của chúng tôi. Nếu nhìn từ xa phía sau lưng, chắc chắn

sẽ giống một người cao cao to béo, chậm rãi lắc lư đi trong ánh

nắng chói chang và trong suốt trên sân trường đại học B.

Alawn mời tôi ăn món tái dê. Tiệm ăn cách Đại học B không xa

lắm.

Liên tục có bạn học của Alawn, nam có, nữ có, giả vờ đi ngang qua,

thực chất là muốn tận mắt nhìn thấy phù thủy Gà Mên trong truyền

thuyết của Alawn. Đoàn người qua lại xem mặt tôi nườm nượp không

ngớt, cứ như đi xem khi trong vườn bách thú vậy. Hóa ra, cuộc sống

ở Đại học B cũng không rực rỡ phong phú như trong tưởng tượng, chỉ

một người bên ngoài mới đến dọa họ đến nỗi chân tay cuống quýt cả

lên.

Đám chiếm hữu của Alawn nói với tôi: “Alawn rất nổi tiếng trong

trường, các cô gái theo đuổi cậu ấy nhiều vô kể, nhưng cậu ấy nhất

định không chịu nhận bạn gái, lòng dạ kiên định như cao tăng nhập

thiền. Nhưng bọn tớ đều biết cậu, thường xuyên nghe Alawn nhắc đến

cậu, nói rằng cậu là một cô gái nhỏ rất đáng yêu, chúng tớ đã

ngưỡng mộ cậu từ lâu, hôm nay coi như là đã được gặp người thật

rồi”.

Lại khiến tôi ngớ đến một câu thoại: chị chỉ là một truyền

thuyết.

Vậy là tôi liền cuối đầu cười hì hì.

Alawn cho rằng tôi đang cười nhạo cậu ấy, đỏ mặt đánh mạnh vạo cậu

bạn vừa nói, nói rằng cậu luyên thuyên nhiều rồi đấy!

Có Alawn ở bên, tôi cũng không giữ kẽ, thêm vào đó tôi đang rất đói

nên ăn ngấu ăn nghiến một bàn đầy thức ăn. Sau đó, đám bạn tới xem

cuộc vui của Alawn liền nhìn thấy một cô gái úp mặt xuống đĩa thức

ăn mà ngấu nghiến, chốc chốc chỉ vào quyển thực đơn khua mây múa

tay nói “gọi món này, gọi món này”. Không còn hình tượng hì mà giữ

nữa. Alawn lại không hề để ý, liên tục tiếp thức ăn cho tôi, nói ăn

thêm một chút, ăn thêm một chút, sau đó cười hì hì ngồi nhìn tôi

ăn, khuôn mặt tràn ngập niềm vui sướng.

Buổi chiều, Alawn giúp tôi đặt một phòng ở khách sạn, đặt luôn cả

vé máy bay về ngày hôm sau. Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao

tôi chỉ có ba trăm đồng mà dám đi một mình đi lên phương Bắc.

Buổi tối, ăn cơm xong, chúng tôi đi đến quán Karaoke chơi đến mười

giờ. Ký túc sắp đóng cửa, tôi giục cậu ấy mau về trường, nói tôi có

thể tự về khách sạn được.

Đám bạn thích xem trò vui đi theo sau lưng chúng tôi đã lục tục kéo

nhau về trường, chỉ còn lại mình Alawn, bám riết lấy tôi không chịu

quay về.

Cậu ấy đột nhiên hỏi tôi, nói phù thủy Gà Mên, tớ mời cậu đi ăn vịt

quay, tớ biết một cửa hàng vịt quay cực kỳ ngon! Cậu có dám uống

bai trong mùa đông không.

Tôi là người không chịu nổi sự công kích của người khác, lập tức

quên ngay việc quyết tâm phải giục Alawn quay về trường, hào hứng

đồng ý luôn. Alawn lại lắc đầu, đau khổ nói, phụ nữ tham ăn quả

nhiên dễ vị đàn ông lừa đi mất.

Chúng tôi đuổi đuổi đánh đánh trên đường phố vắng vẻ. Cơn gió đêm

mang theo những bông hoa tuyết, tung bay tung bay, tăng thêm chút

lãng mạn và phong tình của phương Bắc cho đêm đen.Tôi rất hiếm khi

nhìn thấy tuyết, vô cũng hưng phấn, cao giọng hét lên, chạy qua

chạy lại. Tôi mặc áo khoác của Alawn, quàng chiếc khăn trắng của

Alawn, cảm thấy ấm áp mà vừa ý. Alawn mặc áo nỉ dày, cậu ấy nói

không lạnh. Áo nỉ đó vốn là cặp áo tình nhân, năm ngoái Alawn tặng

tôi. Cậu ấy một chiếc, tôi một chiếc. Áo của cậu ấy to hơn một số,

bên ngoài áo có dòng chữ “Tôi chỉ rửa bát, không ăn cơm” áo của tôi

cỡ nhỏ hơn, trên áo có dòng chữ “Tôi chỉ ăn cơm, không rửa

bát”.

Tôi ngân nga câu đồng dao, cậu ấy khe khẽ phụ họa theo. Vô cùng ăn

ý. Tuyết rơi xuống tóc cậu ấy, người cậu ấy, lông mi cậu ấy nhưng

đều nhanh chóng tan ngay. Tôi nhón chân phủi tuyết giúp cậu ấy,

Alawn cười nói: “Cậu quả nhiên càng lớn càng lùn”.

Sau đó, một cậu nói đột nhiêu thốt ra từ miệng tôi, tôi nói: “Tớ

rất vui! Chúng ta không hôn nhau, cậu cần gì lo tớ lùn hay không

lùn.”Lời nói vừa ra khỏi miệng chợt gặp phải ánh mắt khác lạ của

Alawn đang chăm chú nhìn tôi.

Tôi cũng cảm thấy có chút thẹn thùng.

Hồi học cấp ba, chúng tôi có thể vô tư nói đùa kiểu như vậy, cũng

chẳng hề cảm thấy có chút gì bối rối.

Nhưng giờ đây, tại con phố mang đầy nét văn hiến, trên từng ngõ

ngách, trong đêm khuya với những bông tuyết trắng xóa lả tả bay,

trên ngả đường ngay cả đèn điện cũng khiến người ta cảm thấy lạ lẫm

và thê mỹ của nơi này, tại sao câu nói đùa đó lại khiến tôi nhìn

thấy ánh mắt phức tạp của cậu ấy. Tại sao ngay bản thân tôi cũng

không thể không chế được chú hươu nhỏ đang chạy loạn trong lồng

ngực.

Điều này có thể coi là nỗi phiển não đến cùng sự trưởng thành

không.

Dù rằng tôi bà Alawn, chẳng có câu gì là không nói được. Nhưng sự

thay đổi nhỏ nhoi này lại luôn giữ kín trong lòng, tuyệt đối không

thể tự chuốc lấy xấu hổ mà kể cho cậu ấy nghe được.

Món vịt quay mà Alawn đưa tôi đi ăn, quả là ngon như lời cậu ấy

miêu tả, hương vị độc đáo. Không khô bà cay như ở quê nhà, điều

đáng nói nhất là khi nuốt vào cổ họng còn