
y người đứng đó không được động!」
Gã bảo mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ, nhưng mà chính mình lại không thể lui về phía sau, bởi vì thuộc hạ vốn đứng ở phía sau gã, đã phản ứng không nhanh bằng gã, nên toàn bộ trở tay không kịp đã
bị cảnh sát chế phục và kéo tới góc.
Trần Hạnh Đường nhanh chóng nhìn xung quanh mình, phát hiện trước
sau đều bị giáp công (đánh từ hai phía), giận không thể kiềm được mà
mắng:「 Hạng Dư Khang, mày thế mà tìm đến cảnh sát?」
「 Tôi không có! 」 Hạng Dư Khang phủ nhận, đối với cục diện chuyển
biến thành như vậy, kinh ngạc của anh không kém với Trần Hạnh Đường. Có
thể là vợ chồng Nhan thị lo lắng cho an nguy của con gái, nên nhịn không được mà báo cảnh sát.
Một cảnh quan nhìn như người lãnh đạo lần hành động này bước ra,
thanh sắc câu lệ mà hô to:「 Trần Hạnh Đường, thuộc hạ của anh đều bị
chúng tôi bắt, anh đừng làm phản kháng không cần thiết nữa, bỏ súng của
anh lại, đầu hàng với phía cảnh sát.」
* thanh sắc câu lệ [Ý của câu thành ngữ này là chỉ khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc'>
Hòn ngọc quý trên tay danh nhân Nhan Bá Nguyên của giới Ngân hàng bị kẻ bắt cóc đi, cũng không thể coi là không quan trọng, cảnh sát vừa
nhận báo án của Nhan Bá Nguyên thì lập tức thành lập tổ chuyên án nhỏ,
phái tổ SWAT (lực lượng đặc nhiệm) tinh nhuệ đi vào vùng núi bày ra
lưới.
Chính là, bọn họ phán đoán sai lầm, khi ở bên ngoài rình thì nghĩ
đến kẻ bắt cóc thiếu hỏa lực, nên mới mạo muội xông vào cứu giúp, ai ngờ Trần Hạnh Đường không như bọn họ nghĩ, trên người lại mang theo súng
lục, bắt Nhan Bái Dung trở thành con tin.
Hiện tại cảnh sát chỉ hy vọng Trần Hạnh Đường có thể sớm một chút nhìn ra tình thế bất lợi với gã, mà buông tay chịu trói.
「 Mày không cần mạng con nhỏ này sao? Lại còn dám đi tới!」Sắc mặt
của Trần Hạnh Đường xanh mét, đối với cảnh sát không nhìn uy hiếp của
gã, nên giơ súng lục lên đe dọa.
「 Trên người tôi có mặc áo chống đạn, còn có nòng súng của mười lăm
tên thuộc hạ nhắm ngay anh, tôi có cái gì mà sợ hãi ?」 Cảnh quan ỷ vào
cảnh sát nắm giữ quyền chủ đạo tuyệt đại đa số, nên cũng không sợ hãi đe doạ của Trần Hạnh Đường.
Nhưng Hạng Dư Khang lại sợ chết ! Anh sợ nếu không cẩn thận, thì
Trần Hạnh Đường sẽ phát cuồng, Nhan Bái Dung bị gã kèm chặt sẽ bị mất
mạng.
「 Sếp……」 Anh vội vàng xoay người nhìn về phía người đại đội trưởng,「 Tiểu Dung ở trên tay anh ta, tôi cầu xin anh đừng chọc giận anh ta.」
Không đợi người này đáp lại, anh vội quay ngược trở lại hướng về
phía vẻ mặt lộ ra điên cuồng của Trần Hạnh Đường,「 Anh Đường, tôi cầu
anh, để cho tôi trao đổi với Tiểu Dung, anh buông Tiểu Dung ra, tôi sẽ
trở thành con tin của anh, giúp anh thoát khỏi nơi này!」
「 Khang……」 Nhan Bái Dung nghe xong vô cùng cảm động.
「 Vì sao tao phải tin tưởng mày?」 Trần Hạnh Đường kẹp lấy Nhan Bái
Dung, kích động mà hét lên, làm cô sợ tới mức liên tục thét chói tai.
「Anh Đường, anh đừng làm như vậy…… Anh tỉnh táo lại đi, từng là anh
em tôi tuyệt đối sẽ không hại anh!」 Hạng Dư Khang thành khẩn nói.
「 Thật vậy sao?」Thanh âm của Trần Hạnh Đường nhất thời bình tĩnh không ít, nhưng vẫn bán tín bán nghi.
Hạng Dư Khang vội vàng đáp ứng,「 Đương nhiên! Mang theo Tiểu Dung
chỉ trở thành gánh nặng của anh, tôi sẽ phối hợp với hành động của anh,
nghĩ biện pháp giúp anh rời khỏi nơi này, bình yên trở về Nam bộ.」
Trần Hạnh Đường nghe xong lời nói của Hạng Dư Khang, cảm thấy không
phải là không có lý, có lẽ…… gã gạt bỏ Nhan Bái Dung, nhưng hiện tại cô
ta là lá bùa hộ mệnh chạy thoát của gã!
Hạng Dư Khang nhìn ra trong lòng Trần Hạnh Đường có chút buông lỏng, nên không lơ là mà khuyên bảo,「 Anh Đường, nhanh lên, cảnh sát sắp
không kiên nhẫn rồi.」
「 Đừng thúc giục tao!」 Trần Hạnh Đường kêu lên. Giằng co như vậy
cũng không xong, đối với mình càng lúc càng bất lợi, nhưng mà, cảnh sát
sẽ thật sự bỏ qua cho gã sao? Gã suy nghĩ một chút, cho dù cảnh sát sẽ
không bỏ qua gã, ít nhất gã có thể kéo Hạng Dư Khang xuống nước, chôn
cùng với gã!
「 A, tao…… mấy người đang làm gì thế!」Trần Hạnh Đường đang chuẩn bị
nhận đề nghị của Hạng Dư Khang, thì khóe mắt đột nhiên liếc đến cảnh sát phía sau, bọn họ thừa dịp gã phân tâm đối thoại với Hạng Dư Khang, thì
lặng lẽ tập kích gã.
Khi Trần Hạnh Đường giơ súng lục lên nhắm ngay cảnh sát, thì Nhan
Bái Dung dũng cảm thấy thời cơ không còn gì để mất, đối với cánh tay đặt ở trên vai cô hung hăng cắn xuống.
「 Con nhỏ đáng ghét!」 Trần Hạnh Đường nghiến răng nghiến lợi mà gầm rú.
「 Đừng……」 Hạng Dư Khang nhìn thấy súng của Trần Hạnh Đường chuyển hướng sang Nhan Bái Dung, máu toàn thân giống như chảy ngược.
Trong phút chốc, tiếng súng làm trong lòng người ta run sợ xuất hiện hai lần liên tục.「 Phanh! Phanh!」
Mùi vị hỏa dược còn chưa tản đi, thì ngay sau đó vang lên một tiếng thét chói tai tuyệt vọng –
「Khang –」Hạng Dư Khang thay Nhan Bái Dung chặn viên đạn đã tựa như lá rụng, nhẹ nhàng rơi xuống ở trước mặt cô.
Hạng Dư Khang trước khi ngã xuống đất, nhìn thấy Nhan Bái Dung vẫn
hoàn hảo thét chói tai với a