
mày về. Ông ta lại nói cho tao biết,
lúc trước đuổi mày đi là sai ! Lão nói mày là vì Tiểu Địch chết mà nhất
thời yếu đuối, còn nói mày nặng tình trọng nghĩa như vậy, trên giang hồ
cũng không gặp nhiều lắm!」
Mấy năm năm, vì vây trong tranh đoạt địa bàn, mà huynh đệ tổn hại
nghiêm trọng, lão đại Hắc Diện nhìn thấy trong bang ngày càng sa sút nên không ngừng lo lắng, dặn dò Trần Hạnh Đường tìm Hạng Dư Khang từng được coi là người nối nghiệp về,
Điều này làm cho Trần Hạnh Đường vô cùng tức giận, gã đã vì người
trong bang mà vào sinh ra tử, nhưng lại so ra kém hơn Hạng Dư Khang đã
rời đi bốn năm?! Cho nên ở trước mặt lão đại Hắc Diện thì gã biểu hiện
là dẫn dắt anh em lên đường đi tìm Hạng Dư Khang, nhưng sau đó sẽ làm
cho Hạng Dư Khang vĩnh viễn cũng không thể quay về.
Hạng Dư Khang cuối cùng cũng biết vì sao Trần Hạnh Đường muốn một
cánh tay của anh, thì ra anh đã đi theo gót của Tiểu Địch, lại uy hiếp
địa vị của Trần Hạnh Đường!
「 Tôi sẽ không trở về, anh có thể nói như vậy với lão đại Hắc Diện.」
Trần Hạnh Đường cười giễu cợt,「Khang à, mày cho tao là đứa trẻ ba tuổi sao? Sẽ dễ dàng tin tưởng lời mày nói như vậy sao?」
「 Mặc kệ anh tin hay không tin, tôi đã quen với cuộc sống của người
bình thường, tôi sẽ không trở về nơi mà hàng ngày trên dao liếm vết
máu.」 Hạng Dư Khang tiếp tục thuyết phục Trần Hạnh Đường.
「 Muốn tao tin tưởng cũng rất dễ, chém đứt cánh tay của mình, tao sẽ tha cho mày!」 Trần Hạnh Đường đột nhiên xoay người nói với thuộc
hạ:「Lấy dao ra đây!」
Nhìn thấy thuộc hạ của Trần Hạnh Đường thật sự đem ra một con dao
nhỏ sáng choang, thì Nhan Bái Dung sợ tới mức thét chói tai:「Khang,
đừng……」
Hạng Dư Khang nhận lấy con dao nhỏ, khẽ chạm vào con dao lạnh như băng.
Hành động này làm Nhan Bái Dung sợ hãi, cô không ngừng vùng vẫy,「Khang, đừng…… đừng……」
「 Câm miệng, con nhỏ kia!」 Trần Hạnh Đường mắng Nhan Bái Dung đang
sợ hãi kêu to, sau đó tầm mắt quay lại trên mặt của Hạng Dư Khang, cười
nói âm hiểm:「 Hôm nay một mình mày đi vào, muốn đánh muốn giết đều tùy
theo tao, nhưng mà tao chỉ muốn một cánh tay của mày, có phải mày nên
cám ơn tao hay không?」
「 Thật muốn tôi cảm tạ anh, thì không nên làm phiền tôi!」 Hạng Dư Khang cũng không cảm kích.
「 Ha ha! Tùy mày, dù sao hôm nay tao chỉ muốn một cánh tay của mày thôi!」Khẩu khí của Trần Hạnh Đường càng lúc càng hung tàn.
「 Thật sự chỉ cần một cánh tay của tôi?』 Hạng Dư Khang giương mắt nhìn chằm chằm vào Trần Hạnh Đường.
「 Đúng!」 Trần Hạnh Đường trả lời chắc chắn. Muốn một cánh tay của nó thì đủ làm hỏng nó rồi!
Nhìn thấy của Hạng Dư Khang thật sự giơ lên tay cầm cán dao, thì
Nhan Bái Dung nhịn không được sợ hãi mà kêu lên:「Khang đừng mà…… Em
không cần anh hy sinh vì em……」 nói đến đây thì sau đó bởi vì đau lòng mà nước mắt không ngừng rơi.
Tiếng khóc bi thương của cô ngăn trở động tác của Hạng Dư Khang, anh cười lộ vẻ sầu thảm,「 Tiểu Dung, anh thực xin lỗi em, là quan hệ của
anh, liên lụy đến em người vô tội. Anh đáp ứng với người nhà của em sẽ
làm cho em bình an vô sự mà trở về, cho nên cho dù mất một cái mạng anh
cũng sẽ không tiếc.」
Lời nói này của Hạng Dư Khang, càng làm cho Nhan Bái Dung khóc kịch liệt hơn, cô lắc đầu mãnh liệt, và không ngừng giãy dụa,
「 Đừng….. Khang, em không cần anh như vậy…… Em không muốn anh bị thương tổn……」
「 Thực xin lỗi Tiểu Dung, anh không làm như vậy thì không thể cứu
em.」 Cô ấy không thể hiểu quyết tâm mà Trần Hạnh Đường cần phải có một
cánh tay của anh.
Nếu hôm nay không chém cánh tay này, thì Trần Hạnh Đường há chịu bỏ
qua sao? Ngày khác khẳng định sẽ nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ.
(gió tanh mưa máu)
「 Đủ chưa? Khang, kiên nhẫn của tao có hạn, mau đưa một bàn tay của
mày cho tao!」 Trước mắt hình ảnh khóc sướt mướt, làm Trần Hạnh Đường
không kiên nhẫn nổi nữa.
Hạng Dư Khang lại giơ dao nhỏ lên lần nữa, mắt thấy lưỡi dao sắc bén sắp chém xuống cánh tay.
Nhan Bái Dung sợ hãi mà nhắm mắt lại thét chói tai:「 Đừng–」
Đang lúc tràn ngập nguy cơ, thì một thanh âm từ trên trời giáng xuống, đúng lúc ngăn lại hình ảnh máu và thịt mơ hồ.
「 Cảnh sát đây – tất cả không được cử động!」 Một đám người súng vác
vai, đạn lên nòng như sét đánh từ bên ngoài xông vào, nhân số gấp mấy
lần thuộc hạ của Trần Hạnh Đường đang vây quanh bọn họ.
Giữa hỗn loạn, Hạng Dư Khang suýt nữa đã chém làm tổn thương chính
mình thấy Trần Hạnh Đường và thuộc hạ bởi vì cảnh sát xông vào bất ngờ
mà khiếp sợ, lập tức bỏ dao nhỏ xuống, đi qua bên cạnh Nhan Bái Dung.
Đáng tiếc, khoảng cách của ánh đèn đá lửa, làm cho Trần Hạnh Đường
nhanh một bước bắt được Nhan Bái Dung đang trợn mắt há hốc mồm.
「 Đứng lại! Mày không muốn mạng của con nhỏ này thì đừng qua đây!」
Trần Hạnh Đường hô to với Hạng Dư Khang cách không đến ba bước.
「 A…… Khang……」
Hạng Dư Khang miễn cưỡng mà dừng bước chân lại, phẫn hận nhìn chằm chằm Trần Hạnh Đường đang kèm chặt Nhan Bái Dung.
Trần Hạnh Đường một tay ôm lấy cổ của Nhan Bái Dung, một tay cầm
súng để lên huyệt thái dương của Nhan Bái Dung, thét lên ra lệnh với
cảnh sát.「 Mấ