Cô Gái Tháng Sáu

Cô Gái Tháng Sáu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323704

Bình chọn: 10.00/10/370 lượt.

trộm lập tức mềm nhũn người.

Đêm đến, người góa phụ mò vào phòng anh chàng làm thuê, anh ta đang ngủ say trong tư thế đầy khiêu khích, không chịu nổi nữa, chị ta liền rón rén bước tới, cởi quần áo rồi trèo lên.

Các tình tiết sau đó tương tự như phần trước, toàn những lời dâm ô, rên rỉ các kiểu.

Cô vừa đọc xong phần này thì đến giờ phải đi mua cơm, xách nước, lần này cô đã không còn lạ lẫm, thoăn thoắt đến nhà ăn và phòng đun nước mua cơm và lấy nước, lấy một nửa xô để tắm rửa rồi ngồi đọc tiếp.

Sau khi trời tối, cô liền cất cuốn sách về chỗi cũ và đợi Vương Thế Vĩ về phòng.

Một lúc lâu sau cô mới nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, cô nhận ngay ra tiếng anh giữa mấy người đó. Lần đầu tiên cô phát hiện ra tiếng anh cũng hay hơn tiếng người khác. Cô hồi hộp lắm, tim đập thình thịch, tưởng tượng ra cảnh anh vừa mở cửa nhìn thấy cô, chắc chắn anh lại cuống lên bắt cô làm “chuyện nghiệm túc”, ngay cả cảnh anh chốt cửa thế nào, vứt chiếc áo đang vắt trên vai xuốing ra sao, sà tới ôm cô thế nào, cởi quần áo cô ra sao… cô đều tưởng tượng ra hết.

Cửa phòng bị đẩy ra, anh đứng bên khung cửa, ngoác miệng nhìn cô, cười. “Anh biết là em đến mà.”

“Sao anh lại biết?”

“Phòng bật đèn.”

Cô bật cười, nói: “Biết thế này thì em đã tắt đèn đi, trốn trong bóng tối đợi anh.”

“Tại sao?”

“Hù anh một trận thôi.”

“Hơ hơ, hù làm gì nhỉ?” Anh không sà tới mà chỉ buông chiếc áo đang vắt trên vai xuống ghế. “Đi, sang nhà anh Lý ăn cơm.”

“Sang nhà anh Lý ăn cơm hả?”

“Ừ, vợ anh ấy nấu xong rồi.”

Cô tưởng tượng ra cảnh Tiểu Triệu một tay bế con, một tay xào nấu thức ăn mà thấy nao lòng. “Chị ấy nấu cả cơm cho mình nữa hả?”

“Chắc chắn là nấu rồi.”

“Chị ấy biết hôm nay em đến à?”

“Tiểu Triệu không biết hôm nay em đến, nhưng biết anh sang nhà họ ăn cơm.”

“Sao chị ấy lại biết?”

“Tối nào anh chẳng ăn cơm nhà họ.”

“Sao tối nào anh cũng sang nhà họ ăn cơm?”

“Mùa này trời tối muộn, bọn anh đá bóng xong quay về thì nhà ăn đóng cửa rồi.”

Cô cảm thấy rất áy náy. “Người ta trơng6 con đã vất vả rồi mà còn phải nấu cơm cho các anh…”

“Phụ nữ thì phải làm các việc đó chứ!”

Câu nói này nghe rất chối tai, chắc chắn nét mặt cô không hề dễ coi.

Anh đã phát hiện ra, liền giải thích: “Ý anh không phải nói em, mà là nói vợ anh Lý. Đi thôi, mọi người đang đợi mình đấy.”

Cô không muốn sang nhà người khác ăn cơm, chỉ muốn ăn cùng anh. “Em không sang đâu, chị ấy không biết em đến, chắc chắn không nấu suất của em.”

“Không sao đâu, anh và anh Lý uống thêm vài chai bia là no, em đủ cơm mà.”

“Thế… anh đợi em lấy túi sữa mang sang cho con chị ấy, em mua cho em bé.”

“Ừ.”

Cô ra chỗ túi xách lấy gói sữa, anh cũng bám theo, nhìn thấy đồ hộp liền nói: “Mang cả đồ hộp sang luôn.”

Cô cầm hai hộp, anh lại rút ra hai hộp nữa. “Mang thêm đi, uống bia tốn thức ăn lắm, mang ít không đủ ăn.”

“Em mua cả cơm ở nhà ăn rồi.”

“Mang hết sang.”

Hai người phải đi hai chuyến mới mang hết được đống đồ ăn, sữa bột, và đồ hộp snag nhà anh Lý. Nói “ăn cơm nhà anh Lý” nhưng thực tế là ăn cơm ngoài hành lang nhà anh Lý, phòng nhà anh Lý chỉ rộng như phòng anh, kê một chiếc giường đôi là hết chỗ đặt bàn ăn, đành phải để chiếc bàn gấp trước cửa, bình thường gập lại dựng ở góc tường, đến lúc ăn cơm lại lấy ra.

Cơm canh đã được lấy ra, mấy thầy giáo nhìn có vẻ là người của đội bóng rổhô hào gọi nhau, mang ghế, đồ ăn nhà mình ra, có người còn bê cả bát cơm đang ăn dở sang nhà thầy Lý tụ tập.

Sáu, bảy người vây quanh một chiếc bàn nhỏ, chỉ có cô là phụ nữ, Tiểu Triệu không vào măm vì nói đã tranh thủ ăn trong lúc con ngủ rồi.

Đàn ông uống rượu, đồ ăn Tiểu Triệu nấu vả cả mấy món đồ hộp, củ cải muối mà cô mang sang, cười nói ồn ào, ngoài chúc rượu, ép rượu, còn bàn luận chuyện bóng đá, đội mình, đội tuyển tỉnh, đội tuyển quốc gia, rồi cả các câu lạc bộ quốc tế.

Dường như anh chìm đắm trong niềm vui tụ tậo với bạn bè, hoàn toàn quên mất cô cũng có mặt ở đây.

Dường như cô lại quay về với mấy năm trước, ngồi trong nhà ăn số 3 nhìn anh và người khác ăn cơm. Hồi ấy ngồi cách rất xa. Hiện tại ngồi rất gần. Hồi ấy không nghe thấy tiếng anh nói. Hiện tại lại thấy nhức óc vì quá ồn ào. Cô ăn qua loa mấy miếng rồi rời bàn, quyết định quay về phòng anh. Cô liền ra chào mọi người: “Em về trước đây, các anh cứ vui đi nhé!”

Cô về đến phòng nhưng anh không về, cô nghe thấy anh nói với vẻ rất thoải mái: “Không sao, không sao, vợ chồng già cả rồi, cần gì phải về cùng nữa?

Vương Quân nằm trên giường, nghe thấy đám người bên ngoài nhiệt tình bàn tán các trận bóng đá, chỉ đạo hiến kế, dè bỉu, nhiếc móc đội tuyển quốc gia, khiến cô có cảm giác rằng, chỉ cần các đội tuyển quốc gia rút lui, thay sang đám người đang ngồi ngoài hành lang kia thì chắc chắn bóng đá Trung Quốc sẽ đứng nhất thế giới.

Điều khiến cô không giải thích được là, trước đây mỗi lần cô đến đây, Vương Thế Vĩ đều cuống cuồng lên đòi làm “chuyện nghiêm túc”, chân đau cũng mặc, bụng đói cũng kệ, có giờ thị mặc có giờ, giữa chừng vẫn phải chui ra, sao hôm nay lại dửng dưng như vậy? Hay là đã có kẻ nào đó móc hết th


Pair of Vintage Old School Fru