Snack's 1967
Cô Gái Tháng Sáu

Cô Gái Tháng Sáu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324892

Bình chọn: 8.00/10/489 lượt.

u mua ở trong nước còn đắt hơn, hơn mười nghìn tệ, lần trước chị có mua giúp một người bạn ở trong nước một cái, chị ấy bảo rẻ hơn trong nước hơn bảy nghìn tệ.”

Điền Bân tròn mắt. “Hơn nghìn đô cơ à? Em tưởng chỉ vài trăm thôi! Chậc chậc, thầy Đại Vương nhà chị đúng là… tiêu tiền không tiếc tay, tặng chị cái túi đắt như vậy, sinh nhật hay kỷ niệm ngày cưới đấy?”

cô không nhận được món quà nào của chồng, lại càng thấy thắc mắc hơn, nhưng không dám hỏi, chỉ cười ậm ờ cho qua chuyện, đợi Điền Bân nêu rõ vấn đề.

Quả nhiên Điền Bân đã động đến chủ đề cô muốn nghe. “Chị nắm rõ chuyện hàng hiệu như vậy mà sao thầy Đại Vương nhà chị không đi hỏi chị, lại gọi điện hỏi em?”

“Anh ấy hỏi em à?”

“Vâng, thầy ấy hỏi ở thành phố A chỗ nào có thể mua được loại túi đó. Trời ạ, em làm sao biết được? Đến thời điểm hiện tại, ngay cả túi Coach em còn chưa có, em đành phải xuống tầng dưới hỏi Tiểu Tập giúp anh ấy.”

“Tiểu Tập biết à?”

“Người ta hàng hiệu đeo khắp người, có gì mà không biết? Nếu không hỏi Tiểu Tập thì em cũng chẳng biết làm gì.” Điền Bân nói với vẻ ghen tị: “Thầy Đại Vương nhà chị thật là tế nhị, vợ là chuyên gia không hỏi lại đi hỏi kẻ ấm ớ như em, còn bảo em đừng nói với chị, chắc chắn là muốn tạo cho chị một điều bất ngờ. Lúc đưa túi cho chị, anh ấy có lãng mạn không?”

“Ờ, lãng mạn lắm.” Trong lòng cô có muôn vàn câu hỏi, va li của anh do cô sắp xếp, chỉ thấy mấy cái túi Coach, không thấy túi Balenciaga nào cả.

Cô vốn là người có vấn đề phải làm rõ, không làm cho ra lẽ thì không sao ngủ được, sau khi hết giờ làm việc liền đến ngay trung tâm mua sắn lớn nhất thành phố, tìm đến gian hàng Neinam Mercus, đó là nơi chuyên bán quần áo, túi xách, giày dép hàng hiệu, thành phố A chỉ có nơi đó là bán túi Balenciaga.

Cửa hàng không có mấy khách, người bán hàng còn nhớ cô, nhìn thấy cô liền bắt chuyện, cô nói: “Mấy hôm trước ông xã nhà tôi có đến đây mua cho tôi một cái túi xách, nhưng tôi lại có rồi, cô còn nhớ không, tôi mua ở đây lần trước, không biết tôi có được trả lại cái túi mà chồng tôi đã mua không?”

Cô bán hàng nhiệt tình nói: “Có thể trả lại, trong vòng ba mươi ngày nếu vẫn còn hóa đơn sẽ được trả lại. Ơ, đấy là chồng chị à? Một người đàn ông rất bẽn lẽn, đáng yêu, tôi bào anh ấy làm thẻ ở shop chúng tôi, có thể nhận được gấp đôi điểm thưởng, nhưng anh ấy bảo đang sống ở Trung Quốc, không cần điểm thưởng. Chị mang túi đến đổi cái khác, tôi có thể tặng điểm vào thẻ của chị.”

“Ờ, đổi cũng được, nhưng kiểu khác có màu đó không?”

“Màu xnah ngọc khá hiếm, nhưng tôi có thể gọi hàng từ cửa hàng giúp chị.”

Cô cảm ơn cô bán hàng rồi rời cửa hàng, trong đầu tưởng tượng ra vẻ lén lút của chồng khi mua túi.

Thực ra nếu anh ta nói một cách quang minh chính đại rằng muốn mua một cái túi Balenciaga, mua rồi lại quang minh chính đại cho vào va li, cô sẽ chẳng nghi ngờ gì cả, đâu phải anh ta chỉ mang về cái túi đó đâu, túi Coach có ít nhất năm cái, rồi cả Louis Vuititon nữa, tại sao cái túi Balenciaga này lại mua lén lút như vậy

Chắc chắn có vấn đề gì đó mờ ám!

Từ trước tới nay Vương Thế Vĩ chưa bao giờ tặng cô món quà gì, kể cả mỗi dịp lễ Tết, cô mua quà tặng anh, anh cũng không bao giờ bắt chước để cho “có đi có lại” mà chỉ nói: “Người trong nhà cần gì phải làm thế? Ai mua cho ai chẳng phải đều là tiền trong nhà sao?”

Cô luôn tự an ủi mình rằng: Nhiều người đàn ông tính tình khô khan như vậy, giang sơn dẽ đổi, bản tính khó dời. Nhưng thực tế trước mắt chứng minh được rằng chồng cô không phải là người khô khan, mà là phải xem đối tượng. Nếu là cô, anh ta sẽ rất khô khan, nhưng nếu là con hồ ly tinh đó, anh ta chẳng hề khô khan mà còn vắt óc để nghĩ là đằng khác!

Cô liền gọi điện thoại cho chị cả ngay, bảo chị cả nói với Tiểu Thiệu chú ý hộ cô, xem gần đây trong khoa có cô nàng nào dùng túi xách Balenciaga màu xanh ngọc hay không. Cô đoán đây phải là một người khá trẻ, vì trên túi vừa có chùm tua rua vừa có gương, chỉ hợp với gái trẻ mà thôi.

Cúp máy rồi cô lại cảm thấy phạm vi giám sát quá hẹp, một số phụ nữ không trẻ thích chơi trống bỏi, cưa sừng làm nghé. Nhưng cô lại ngại vì chuyện mở rộng phạm vi giám sát mà phải gọi thêm cú điện thoại nữa, đành đợi đến lần sau.

Cô bật máy tính lên, vào xem blog của “Mạc Vấn Thế Gian Phương Tông”, có khi lần này “chàng Nhất Xuyên” gặpp “nàng Ngọc Anh” trên xe là để bàn giao chiếc túi Balenciaga.

Thực sự cô không thể tưởng tượng được “chàng Nhất Xuyên” lại có thể vung tiền không tiếc tay mua một cái túi Balenciaga hơn một nghìn đô tặng “nàng Ngọc Anh”, nhưng nếu “nàng Ngọc Anh” tự bỏ tiền nhờ “chàng Nhất Xuyên” sang Mỹ mua hộ túi xách thì có thể “chàng Nhất Xuyên” vẫn mua hộ, vì như thế có thể khoe khoang một điều rằng, coi đó, ta có thể đi Mỹ, còn nhà ngươi thì không.

Nhưng blog “Mạc Vấn Thế Gian Phương Tông” vẫn chưa được update.

Cô chợt nảy ra ý search “Thế Gian Phương Tông”, tìm thấy mấy tên liền, cô liền đọc từng bài, tìm thấy blog mới của Tông Gia Anh, vẫn là câu chuyện giữa “chàng Nhất Xuyên” và “nàng Ngọc Anh”, bất giác chữi thầm: Con thỏ giảo hoạt trốn tận b