
ng ngực Vu Vĩnh khóc rống.
" ChúVĩnh, làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?"
"Đừng nóng vội, kết quả kiểm tra đã xác định chưa?" Hắn vỗ vai của cô, khổ sở an ủi.
Dật Yên trong ngực hắn lắc lắc đầu.
"Kết quả nếu còn chưa có, chúng ta sao có thể nhục chí, mau lấy lại tinh thần ."
Vu Vĩnh coi Dật Yên trong ngực như con gái ruột thịt hết mực dung túng, thương yêu.
Vừa nghe đến người mình yêu bị bệnh, hắn và cô đều khổ sở.
"Yên Nhi, con trước phải về Mỹ một chuyến sao?"
Cô suy nghĩ hồi lâu, mới lắc đầu nhìn hắn nói: "Con hiện tại nếu trở về,
chỉ sợ sẽ làm gánh nặng của mẹ. Nói không chừng sợ con lo lắng, mẹ liền
không thèm làm kiểm tra." Dật Yên lau đi nước mắt trên mặt, "Con đã sớm
lập ra kế hoạch. Hơn nữa hiện tại chú càng cần phải ở bên mẹ ủng hộ bà,
khích lệ bà!"
Vu Vĩnh xoay người, tránh ánh mắt cầu khẩn của Dật Yên, "Chú sẽ suy tính!"
Thấy như thế, Dật Yên biết mình nói thêm nữa cũng vô dụng. Đoán hắn cần yên tĩnh, cô lặng lẽ rời khỏi thư phòng.
Vu Vĩnh nghe được tiếng bước chân của cô rời đi, tất cả bình tĩnh, kiên cường, thoáng chốc biến mất.
Khi biết Mạnh Dĩnh, hắn liền bị sự tự tin khôi hài của cô hấp dẫn, ngại vì
cô đã kết hôn thân nên hắn cũng chỉ có thể đứng ở một bên thưởng thức ,
yên lặng quan tâm.
Năm năm trước, cô đau xót chịu khổ để tang
chồng, bên cạnh còn có hai đứa con, hắn không thể, cũng không dám đường
đột tỏ rõ cõi lòng.
Hắn đã từng tự hỏi, mình xứng với cô sao?
Bước vào giang hồ, chỉ sợ cả đời đều là người giang hồ, mình có thể cho
cô bao nhiêu bảo đảm?
Dật Yên tiết lộ, mỗi lần hắn đi Mĩ, Mạnh
Dĩnh cũng biết. Cô hiểu nỗi khổ tâm riêng, cũng không bức bách mình và
cô gặp mặt. Mà nay cô cần người làm bạn, mình nên đi sao?
Vu
Vĩnh lần đầu tiên cảm thấy, "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ." Là
một việc khổ sở dường nào, "Nam nhi lệ không dễ rơi!" Càng thêm bi ai.
Dật Yên định dùng
thời gian chờ đợi kiểm tra báo cáo mấy ngày nay, tìm cơ hội nghiên cứu
"Hắc thiên sứ" một chút . Cô muốn tìm ra phương pháp tốt nhất tiến vào
trưng tin xã.
Cô phát hiện mỗi khi có người tới, tiếp tân cũng
sẽ cẩn thận ghi chép thời gian. Hơn nữa cô quan sát hệ thống an ninh của bọn họ, quả thật không có một giọt nước nào có thể lọt vào.
Cô dùng 3 ngày, cẩn thận suy tư, rốt cuộc tìm ra một phương pháp có thể thực hiện được.
Hệ thống an ninh một khi khởi động, nếu muốn phá hư, cơ hội thành công sẽ cực kỳ bé nhỏ.
Nếu có thể không thông qua hệ thống an ninh, cơ hội thành công sẽ lớn hơn.
Căn cứ quan sát, thành viên trưng tin xã sẽ toàn bộ tan ca lúc bảy giờ, chỉ còn lại vòng cảnh vệ ngoài công ty. Công ty nội bộ trừ khởi động hệ thống an ninh, cũng không có người ở lại giữ. Cô hiểu đây là phòng người"Biển thủ" , sợ nếu có người bị mua chuộc thì trong một đêm tất cả tài liệu sẽ bị đánh cấp.
Cho nên, trừ phi hệ thống an ninh bị xâm nhập, chuông báo vang lớn, nếu không cảnh vệ đều không thể đi vào. Nhưng có ba người là ngoại lệ, chỉ có ba người bọn họ mới có thẻ điện tử, tự do ra vào, nếu không chỉ cần có người mạnh mẽ phá hư hệ thống, chỉ sợ sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ, bị điện giật.
Gần tối 7h đúng, nhân viên làm việc lục tục rời đi. Bảy giờ rưỡi cảnh vệ giao ban, xác định tất cả nhân viên làm việc và khách hàng cũng đã rời đi, thẩm tra đối chiếu sổ ghi chép không có lầm lẫn gì liền khởi động hệ thống. Vốn là cảnh vệ tan việc, trong lúc nhất thời cũng
quên Dật Yên có hay rời đi không.
Thật ra thì, cảnh vệ sẽ khinh
thường như thế, một mặt người tan ca quá nhiều, hơn nữa hệ thống an ninh quá chặt chẽ, dù sao sau khi khởi động hệ thống an ninh, bất kể người
nào đi vào hoặc ra ngoài, nếu không thẻ, cũng sẽ bị điện giật.
********************
"Chỉ đơn giản như vậy?" Hạo Kiệt có chút dở khóc dở cười nhìn cô.
"Em là đi vào như vậy, không có làm gì hệ thống an ninh của anh. Đơn giản
chỉ bởi vì sơ sót!" Dật Yên nhún nhún vai buông lỏng trả lời.
"Anh nên báo với mấy cảnh vệ kia một chút!" Hạo Kiệt mặc dù thở phào nhẹ
nhõm, nhưng mà vì vậy khiến cho anh càng thêm không vui, xem ra cần tăng cường cảnh giác.
"Đừng quá chủ quan! !"
Cô biết nếu không răn dạy một phen, chỉ sợ có người ẩn lẻn vào giống cô thì danh dự "Hắc thiên sứ" sẽ bị hủy trong chốc lát.
" Trước khi khởi động hệ thống an ninh, bọn họ đã kiểm tra kỹ lưỡng. Vì
sao em không bị phát hiện?" Hạo Kiệt cau mày hỏi, chẳng lẽ là cảnh vệ sơ sót?
"Bọn họ kiểm tra, chỉ dùng máy rà soát ở bên ngoài, em tạm thời núp ở nhà vệ sinh nữ, chờ hệ thống khởi động, em lại ra ngoài là
được."
"Là em quá thông minh, hay là bọn hắn quá chủ quan?" Hạo Kiệt khổ não nói.
"Đều có đi!"
Dật Yên lần nữa giúp anh châm trà, sau đó đứng lên nói: "Em có thể đi ngủ chứ?"
Anh bất đắc dĩ gật đầu, nói: "Về chuyện của cậu, em thật sự muốn bước chân
vào giang hồ sao?" Anh hướng về phía bóng lưng của cô hỏi.
"Chỉ
cần là vì mẹ, em đều nguyện ý. Hơn nữa, em cũng không có cơ hội bước con đường nhấp nhô này. Chú Vĩnh chết cũng sẽ không đồng ý!"
"Nhưng là. . . . . ."
Cô xoay người đối mặt anh nói: "Yên tâm, tất cả đều đang âm thầm tiến
hành. Huống ch