
ó thể mặc cho nước miếng chảy từ cổ xuống áo, nơi ngực lạnh lẽo một vùng.
Ngay sau đó chuyện xảy ra tiếp theo khiến cô ta không còn để ý tới sự lạnh
lẽo đó nữa. Đồng từ cô ta co rút lại cực nhanh, tuyệt vọng phát hiện,
Hàn không đi giết Bạch Hi, mà là... Nhận con dao băng từ trong tay Bạch
Hi, kề lên cổ của mình.
"Xoẹt!" Giơ tay chém xuống, Mẫn Mẫn đến
chết vẫn không cam lòng, hai mắt đi theo cái đầu của cô ta rơi xuống
đất, bịch bịch lăn hai vòng, cuối cùng dừng lại.
"Chủ nhân, tôi đã giết chết cô ta rồi." Sau khi Hàn hoàn thành mệnh lệnh thì đi tới trước mặt Bạch Hi, quì một gối.
"Ừhm, bên kia còn có mấy người nữa kìa."
Đây không phải là giọng của ba ba Bạch Hi. Cục bột nhỏ quỳ rạp trên mặt
đất, không dám cử động một chút nào, hơi thở trên người ba ba Bạch Hi
thật đáng sợ... Nó không thể lại gần, hơi thở này nói cho nó biết, tới
gần chỉ có con đường chết.
Nhưng mà... Cục bột nhỏ nhìn Hàn tiếp
tục giết chết những đồng bạn khác. Không phải là nó đồng tình những
người đó, mà là lo lắng cho thân thể Bạch Hi. Cái mà ba ba Bạch Hi đang
sử dụng có thể là năng lực khống chế vạn vật, nó mặc kệ làm sao ba ba
Bạch Hi có năng lực này, quan trọng nhất là, khí của ba ba Bạch Hi không thể duy trì năng lực này quá lâu, nếu ba ba không dừng lại... Hậu quả
đúng là không thể lường trước được.
Cục bột nhỏ cắn răng."Xông
lên! Lên đi! Cục bột nhỏ!" Cục bột nhỏ bật người lên chạy về phía Bạch
Hi, vừa chạy vừa cổ vũ chính mình."Nếu giờ mình mà thành công, như vậy
mình chính là lão đại, đảm nhận chức tổng lý* Đế Đô, cưới phú bà Tỳ Hưu, phi! Cưới Bạch Phú Mỹ, tiến tới đỉnh núi cao nhất trong đời mình! !"
(*Tổng lý: Người phụ trách quản lý toàn bộ một nơi nào đó)
"Ba ba Bạch Hi, con đến đây!" Cục bột nhỏ hùng hồn nhảy lấy đà, bay vọt
lên, ơ này, không đúng rồi, hình như góc độ không thích hợp lắm?
"Bịch!" một tiếng, cục bột nhỏ đánh trúng đầu Bạch Hi, một người một thú đồng thời ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Vừa mới rút dao ra khỏi người Phong, Hàn liền ngây ngẩn cả người.
"Sao lại thế này?" Hắn buông lỏng tay ra."Mình... Mình đã làm gì thế này?"
Hắn chậm rãi khom người xuống, vùi đầu vào khe hở giữa hai chân, một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì...
"Ba ba Bạch Hi, Ba ba Bạch Hi?" Cục bột nhỏ hôn mê một lúc rồi mở mắt, nó đứng lên đi đến bên người
Bạch Hi. Bạch Hi xanh cả mặt, vô ý thức mở miệng giống như đang nói cái
gì, cục bột nhỏ cúi người xuống lắng nghe.
"Phạn Phạn... Phạn
Phạn..." Bạch Hi thì thào, cau chặt mày, giống như đang gặp ác mộng. Cục bột nhỏ sờ sờ trán Bạch Hi. Lạnh lẽo thấu xương! Nó hạ quyết tâm, nhanh chóng biến thành một thiếu niên tóc vàng kim, cõng Bạch Hi lên chạy về
phía thư viện.
"Chị Noãn Noãn, chị Noãn Noãn!" Cục bột nhỏ thuận
lợi đi vào tầng hầm ngầm ở thư viện, mới vừa chạy vào đường hầm tối dài
đằng đẵng kia, nó bắt đầu gọi Noãn Noãn. Noãn Noãn, chị mau đến đi... Ba ba Bạch Hi, Ba ba Bạch Hi không xong rồi! Cục bột nhỏ mở to hai mắt
nhìn, cứ mải chạy trong đường hầm, cả đường hầm chỉ có của tiếng tim đập cùng tiếng bước chân chạy của cục bột nhỏ, nhưng càng về sau tiếng tim
đập của Bạch Hi càng trở nên mỏng manh.
"Cục bột nhỏ?" Noãn Noãn
đang ngồi ở trong phòng cố gắng giữ vững tinh thần thì nghe thấy một
giọng nói giống như đã từng quen biết, là cục bột nhỏ ư? Cô bé đứng dậy, đến trước cửa.
"Ken két..." Cửa mở, trong bóng tối lặng yên không một tiếng động đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã.
"Chị Noãn Noãn..."
Lại nghe thấy giọng nói kia, rất rõ ràng, Noãn Noãn tin chắc đó là cục bột
nhỏ."Cục bột nhỏ, làm sao vậy?" Cô bé đi về phía trước hai bước, trong
tầm mắt hiện ra một thiếu niên tóc vàng kim, trên lưng thiếu niên đó có
một người có dáng người cường tráng hơn nhiều người.
"Ba ba Bạch
Hi... Hình như ba ba sắp chết rồi." Nhìn thấy ngọn đèn ở xa xa đang sáng lên, cục bột nhỏ chỉ biết là Noãn Noãn đã tới, vừa cõng Bạch Hi vừa mếu miệng nói ra những lời này.
Thật là lạnh... Thật là nặng nề...
Cả người giống như bị miếng bọt biển đã thấm nước bám vào vậy, liên tục chìm xuống nước..
Bạch Hi đang mê man vừa có cảm giác thoải mái lại vừa có cảm giác khó chịu,
cái gì cũng không cần nghĩ nữa, cái gì cũng không cần làm, thật tốt ~
nhưng mà, cậu nhíu nhíu mày, ai có thể nói cho cậu biết cậu đang ở đâu,
có người nào ở đó hay không? Rốt cuộc cậu đã đi tới đâu vậy?
“Muốn trao đổi không?” Lại là giọng nói mờ mịt hư vô đó.
Lại là những lời này, Bạch Hi mở mắt ra. Đập vào mắt là một màu đỏ tươi,
cậu đã ở đây không biết bao nhiêu ngày, thứ duy nhất làm cho cậu cảm
giác mình còn sống chính là những lời này, cứ cách một khoảng thời gian
nó sẽ lại vang lên, cho dù cậu hỏi muốn trao đổi cái gì, hắn ta cũng
không đáp trả lại, giống như người kia muốn đọ sự kiên nhẫn với cậu, xem ai thỏa hiệp trước.
Có chút phiền chán mà phất phất tay, giật
giật chân. Nhưng những điều này lại chẳng hề có tác dụng với nơi này,
cậu không biết vì sao mình tới được đây, đây là đâu, cũng không biết nên rời khỏi đây như thế nào, như thế nào mới thấy được chủ nhân của