
, tiếng chim
kêu.
“Hít, hà, hít, hà.” Bạch Hi ổn định tinh thần, thong thả hô hấp, muốn phát hiện xem có nơi nào bất thường hay không.
......
......
......
“Đồ đệ, ăn cơm nào, hôm nay sư phụ xuống bếp đấy!” Xa xa truyền đến một giọng nói của nam giới.
Xuyên thấu qua rừng cây, một làn sương khói dài dài bay lên, đó là
phòng bếp của miếu thờ, ánh mặt trời nhẹ nhàng nhưng lại như lửa nóng,
ánh mặt trời màu vàng dày đặc chiếu lên trên má Bạch Hi.
Không được...... Vẫn không cảm giác được.
Lông mày Bạch Hi nhíu chặt vào nhau, cậu biết mình duy trì tư thế này đã lâu lắm rồi, nhưng vẫn không thể cảm giác được địa phương nào khác thường
cả!
Ngọc Phong Tử rốt cuộc là đã thi triển như thế nào?
Là dùng khí chung quanh thân thể đánh ra?
Hay là một loại dị năng nào đó?
Bạch Hi không biết.
“Được rồi đồ đệ, thiên phú của con không tốt bằng sư phụ, hôm nay hay là thôi đi. Ha ha!” Ngọc Phong Tử nhìn sắc mặt Bạch Hi là biết, đồ đệ này nhất
định chưa lĩnh ngộ được mà về nhà.
Đem khí thoát ly ra khỏi cơ thể rồi tiếp tục khống chế nó?
Không không không, khí là của chính ngươi, nó không tồn tại trong không khí được, cho nên tất nhiên sẽ không thể duy trì lâu được ở trong không khí.
Trừ phi là dị năng đặc biệt, ví như chữa thương, Dị Năng
Giả có thể phóng khí ra bên ngoài, nhưng vẫn có hạn chế, chẳng qua phạm
vi hơi lớn hơn một chút mà thôi.
Dị năng?
Không không không, nếu dị năng lĩnh ngộ tốt như vậy cũng sẽ không đặc biệt khiến cho cả thế giới hâm mộ rồi.
Huống hồ tố chất của con người có hạn, trong cuộc đời mỗi con người có
thể lĩnh ngộ một loại dị năng đã là không dễ dàng rồi, có thể lĩnh ngộ
được 3 loại đã vượt quá phạm vi, như vậy bản thân sống lâu nhất định sẽ
bị ảnh hưởng. Bởi vì đây là lẽ thường của siêu việt, là năng lực trời
đất không thừa nhận, dị năng càng nhiều, thì sẽ càng giống như một người bị cột thuốc nổ lên mình, không cẩn thận, sẽ nổ mạnh!
“Không cần!” Bạch Hi cố chấp không muốn cứ như vậy mà từ bỏ.
Mới một chút khó khăn như thế mà muốn cậu từ bỏ? Làm sao có thể!
Ngọc Phong Tử thấy Bạch Hi vẫn muốn tiếp tục nên không khuyên can nữa.
Muốn luyện thì cứ luyện, nhưng nếu không thể tìm được cảm giác, như vậy cũng không thể bắt đầu.
Ngọc Phong Tử hăng hái đứng ở một bên ôm ngực nhìn Bạch Hi.
Bạch Hi vẫn như cũ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Rốt cuộc là cái gì? Nếu không phải là khí của chính cậu, không phải dị năng. Bạch Hi nhíu mày, vậy nó sẽ là cái gì?
“Đồ đệ này, con nghĩ lại xem lúc nãy sư phụ thi triển như thế nào?” Ngọc
Phong Tử có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn nhắc nhở chỉ điểm cho
Bạch Hi một chút.
Bạch Hi nghe vậy. Một ngày này đều nhớ lại rất nhiều lần rồi, sớm đã thuộc làu làu.“Nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể.”
“Đồ đệ cảm thấy sư phụ nhắm mắt lại là vì cái gì?” Ngọc Phong Tử hỏi.
Bạch Hi há mồm định trả lời, nhưng lại phát hiện tựa hồ không biết nói cái gì, lại nhắm mắt lại im lặng suy nghĩ.
“Nhắm mắt lại là vì cảm ứng sự vật bên người, khí, nguyên tố, năng lượng đúng không......?” Bạch Hi có chút không xác định, cậu nhắm mắt là vì để
hiểu rõ biết tình huống quanh mình. Nhưng sư phụ thì vì cái gì đây?
“Nhưng là đồ đệ có nghĩ tới thay đổi hay không?” Ngọc Phong Tử nói.
“Thay đổi? Thay đổi cái gì?” Bạch Hi không hiểu, thay đổi? Thay đổi cái gì vậy?
“Thay đổi kết cấu sự vật xung quanh con.” Ngọc Phong Tử nói tiếp.
“Con cảm thấy một gốc cây cỏ nhỏ, một cây cổ thụ, chúng nó được tạo thành như thế nào?”
Tạo thành như thế nào?
“Chúng nó là thực vật. Nhưng chúng nó có sinh mệnh...... Đại khái...... Giống
như nhân loại? Thân thể được tạo thành từ nước, đại khái, cũng có thể
nói là máu của chúng nó?......”
“Sư phụ, con không biết......” Bạch Hi nỗ lực suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu được.
“Chúng nó đều là do năng lượng tạo thành, ngươi cũng thế, ta cũng thế. Khí
trong cơ thể chính là căn nguyên của sinh mệnh, còn lại đều là do năng
lượng tạo thành, nhưng mà kết cấu của chúng ta khác với chúng, chúng ta
có máu có thịt, có lối suy nghĩ, có thể chạy có thể nhảy.
Chúng
cũng giống như thế chẳng qua là không có lối suy nghĩ, không thể cử
động, kết cấu của chúng đơn giản hơn chúng ta rất nhiều. Cho nên chúng
ta có thể thông qua dao mà chặt cây cối, giẫm lên cỏ nhỏ. Chỉ có trải
qua năm tháng thử thách, gọt giũa cùng kỳ ngộ mới có thể giống như Thụ
Yêu, tồn tại như yêu.”
Nói tới đây Bạch Hi càng thêm mù mờ, sư phụ nói điều này làm gì thế? Nó có quan hệ gì với chuyện mình muốn tìm cảm giác?
Ngọc Phong Tử cũng không để ý, hỏi Bạch Hi một vấn đề.
“Con có nghĩ tới vì sao con có thể chặt cây cối chưa?”
“Con......” Chuyện này thật đúng là không nghĩ tới, bởi vì nó không có suy nghĩ,
không thể chạy không thể đi sao? Bởi vì mình cường đại hơn nó sao?
“Bởi vì con cường đại hơn so với nó, con có thể phá vỡ kết cấu của nó, nhưng chỉ cần con không phá hủy được căn nguyên của nó, nó vẫn có thể tái
sinh sinh trưởng ra một kết cấu khác.”
“Ý của sư phụ là......” Bạch Hi giống như đã có chút hiểu.
“Bởi vì con cường đại hơn nó, cho nên con có thể thông qua