
ói, ở đảo Mê Nha Độc này độc vật mọc lan tràn, bên
ngoài đảo còn có zombie nguy hiểm. Lấy trình độ của bản thân cậu thì
không thể nào an toàn rời khỏi.
"Ai ai, tiểu đồ đệ, đừng kích
động mà." Ngọc Phong Tử không nín được cười, chỉ biết sở dĩ đứa nhỏ này
kích động như vậy, là vì ba năm qua cực khổ tu luyện lại cộng
thêm buồn chán, nhưng vì sao đứa nhỏ này có thể kiên trì lâu như vậy?
Không phải là bởi vì nó muốn rời khỏi nơi này hay sao!
Không phải là lòng dạ hắn độc ác, muốn để lại một người làm bạn cùng mình, mà là
vì, đồ đệ của Ngọc Phong Tử hắn, có thể nào là hạng người vô năng? Nếu
cứ để nó đi ra ngoài như thế không phải là sẽ bị người khác bắt nạt sao? Muốn đi xa hơn, phải chịu được những chuyện mà người thường
không thể chịu được, sẽ phải nếm vùi vị khổ sở mà người bình thường chưa bao giờ nếm trải.
"Bởi vì ngày phá phong ấn đã tới rồi." Ngọc Phong Tử có chút cô đơn cúi thấp đầu xuống.
"Ngày phá phong ấn? Có ý gì?" Bạch Hi không hiểu.
"Người cuối cùng ở lại đảo Mê Nha Độc là Tiên - Yêu. Tiên Tộc cùng Yêu Tộc
luôn luôn không được phép rời khỏi đây, bởi vì nhân loại tay không tấc
sắt không thể nào sống cùng Tiên - Yêu, chỉ có ngày phá phong ấn ba năm xuất hiện một lần mới có thể để Yêu - Tiên tạm thời rời khỏi đảo. Đây
là một lời nguyền." Ngọc Phong Tử nói.
Bạch Hi bừng
tỉnh, hóa ra thành Tiên, làm Yêu, cũng không phải rạng rỡ như vẻ ngoài.
Lại phải chịu lời nguyền ba năm mới được đi ra ngoài một lần này.
"Vậy chị Phỉ nhi làm sao có thể rời khỏi đảo mà tìm thấy con?" Bạch Hi nghi hoặc nhìn Ngọc Phong Tử.
"Bởi vì Phỉ nhi, đã không còn là Tiên." Phỉ Nhi vừa là Tiên vừa là Yêu, cho
nên không phải chịu lời nguyền của đảo Mê Nha Độc này.
"Như vậy sư phụ thì sao? Sư phụ không phải không thể tu tiên sao, vì sao không ra ngoài?"
"Sư phụ đúng là không thể tu tiên, nhưng điều này cũng không thể khiến sư
phụ rời khỏi gốc gác Tiên Tộc của mình được. Cha ta, mẹ ta, đều là người của Tiên Tộc, họ sinh ra ta, vậy thì vì sao sư phụ không phải Tiên Tộc
chứ?" Ngọc Phong Tử bị câu hỏi của Bạch Hi làm bật cười, đứa nhỏ này
thật sự đúng là một thằng nhóc cơ bắp ngu ngốc.
"... Cũng đúng."
Bạch Hi có chút áy náy không được tự nhiên. Đơn giản không phải là
chuyện xấu, nhưng nếu là ngu xuẩn... Thì lại là chuyện khác rồi.
"Ngày mai là ngày phá phong ấn, đồ đệ, con..." Ngọc Phong Tử còn chưa nói xong.
"Con muốn tới thành phố Hi Vọng!" Bạch Hi nắm tay nhìn Ngọc Phong Tử.
Ngọc Phong Tử cười cười.
"Ừ, phải đến thành phố Hi Vọng."
***
Ngày hôm sau.
Ở thành phố Hi Vọng.
Ba năm rồi, cậu đã trở về.
Bạch Hi nắm nắm tay thì thầm trong lòng.
Bạch Hi cùng Ngọc Phong Tử định đi tìm Thụ Yêu để cùng Thụ Yêu rời khỏi đảo
Mê Nha Độc, nhưng tìm kiếm một ngày mà vẫn không có kết quả, hai người
đành phải rời đi.
***
"Ve… ve" Tiếng ve kêu râm ran vang
lên bên tai Thụ Yêu, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây khúc xạ xuống, loang lổ chiếu lên trên gương mặt tuấn tú của Thụ Yêu.
"Haizzzz." Thụ Yêu thở nhẹ ra một hơi.
"Lại tới mùa hè rồi ư...?"
"Lại tới ngày giải phong ấn..."
"Gặp được ngươi cũng là vào mùa hè."
"Thay ta chắn sét cũng là mùa hè."
"Chưa bao giờ để ý qua thời tiết thay đổi, chuyện này đối với ta mà nói là vô nghĩa."
"Nhưng là vì ngươi..."
Giọng điệu đầy ý vị sâu xa, lưu chuyển ở đầu lưỡi không muốn xa rời.
***
Vượt qua đủ loại cỏ độc, thầy trò Ngọc Phong Tử đang đi lại khu trung tâm đảo Mê Nha Độc.
Vị trí trung tâm không phải là nơi để rời đi, đảo này chẳng thần kỳ như
vậy, không có mấy thứ như không gian truyền tống, nhưng nếu Tiên Tộc
cùng Yêu Tộc muốn rời khỏi, nhất định phải ở vị trí trung tâm đảo, khắc
tên mình lên một tảng đá, cùng với thời gian rời đi, dài nhất không quá
một tháng.
Nếu không khắc thì sẽ thế nào?
Như vậy rời khỏi đảo Mê Nha Độc sẽ nhanh chóng già đi, chết đi, cuối cùng trở thành một nắm bụi đất.
Tuổi thọ của Tiên và Yêu khác biệt so với người bình thường, trừ bỏ ngày phá phong ấn có ghi tên người ra, thì một khi rời khỏi đảo, sẽ lấy đi huyết mạch của Tiên - Yêu, lấy đi năng lực, và rồi họ không khác gì so với
người bình thường.
Nếu là Tiên đã sống đến 200 tuổi hoặc một đứa
bé Yêu không khắc lên tấm bia kia đã mà rời đi thì sao? Sẽ già đi trong 2 phút, chết đi, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa chỉ còn mỗi nắm
tro tàn.
Nếu là lão quái 2000 tuổi, như vậy thời gian chính là hai giây.
Thật tàn khốc, có được huyết mạch khác biệt so với con người, có năng lực, nhưng lại chỉ có thể sinh sôi nảy nở ở một chỗ.
...
Bạch Hi cùng Ngọc Phong Tử đi tới trung tâm đảo Mê Nha Độc.
Hai người đứng trên mặt đất, chung quanh là rừng cây rậm rạp, đây là một
vùng đất trống trơn bị rừng cây quây ở giữa. Phía trước cách đó không xa có một khối bia đá cực lớn đang trôi lơ lửng, mặt trên có một vài dấu
vết đã mơ hồ không còn nhìn thấy rõ nữa, rõ ràng nhất đó là mấy chữ
‘ngày mùng 10, Ngọc Phong Tử’.
"Sư phụ, đó là ngày người phá phong ấn khắc lên ư?" Bạch Hi hỏi Ngọc Phong Tử đang đứng bên cạnh mình.
"Ừm." Ngọc Phong Tử lên tiếng trả lời, bởi vì nơi này đã chỉ c