
òn lại một mình hắn.
Có một chỗ trên bề mặt tấm bia đá đang trôi lơ lửng bị lõm xuống, bình
thường không có gì lạ cả, thậm chí còn không cảm ứng được một chút năng
lượng dao động nào. Nhưng nó lại có thể lơ lửng giữa không trung, khiến
người ta cảm thấy khó hiểu.
Ngọc Phong Tử nhảy lên trên cái bia
đá, men theo bia mà sờ, có chút phiền muộn nhìn tấm bia đã sớm không còn ai khắc chữ lên lên mà hoảng hốt xuất thần.
Chỗ này, là nơi Thanh Phong đã từng khắc lên, người thích mắng hắn là phế vật nhất...
...
Chỗ này, là nơi một lão bá từ ái trong thôn đã từng khắc lên...
...
Im lặng, không nói gì. Nơi này là nơi Thụ Yêu khắc. Khóe mắt Ngọc Phong Tử bỗng nhiên cong lên một chút. Ngọc Phong Tử vẫn chưa phát giác ra, Bạch Hi cũng bởi vì cách quá xa nên không cách nào thấy được sự biến hóa rất nhỏ của sư phụ mình.
Thật lâu sau.
Tốt lắm, nên khắc tên
của ta lên thôi, tiểu tử Bạch Hi này nhất định đã không chờ nổi nữa rồi. Ngọc Phong Tử khẽ vươn ngón tay mềm mại thon dài ra, một chùm ánh sáng
màu xanh tụ lại nơi đầu ngón tay, vốn bia đá cực kỳ cứng rắn giờ phút
này lại dễ dàng bị đánh hạ. Một nét liền quẹt ra tên của mình lên trên
đó, cùng với thời hạn một tháng. Khi đầu ngón tay hoàn toàn rời khỏi bia đá kia, vết lõm lại phát ra một vòm ánh sáng trắng, bao Ngọc
Phong Tử vào bên trong. Ngọc Phong Tử có cảm giác khi bị ánh sáng màu
trắng này bao vây thì thân thể tựa hồ thoải mái hơn một ít, tâm trạng mù mờ lúc trước cũng theo đó mà tốt lên.
Ngọc Phong Tử cười khổ,
lời nguyền này đến cùng là vì sao, vừa hạn chế thời gian ở lại của hắn, lại vừa giống như lễ rửa tội rửa sạch cơ thể cùng tâm linh của hắn.
Nhưng nghĩ lại, đại khái là sợ vì bị cách biệt ở đảo Mê Nha Độc nên suy nghĩ sẽ sai lệch, sợ Tiên - Yêu vội vã rời khỏi đảo sẽ làm
ra mấy chuyện làm hại nhân loại thì phải.
"Aizzzz." Ngọc Phong Tử thở dài một tiếng, cố gắng nhắm mắt, lại mở ra, khôi phục trạng thái
bình thường nhảy xuống khỏi bia đá, đi đến bên người Bạch Hi.
"Đi thôi, tiểu đồ đệ, đến thành phố Hi Vọng." Ngọc Phong Tử xoa xoa đầu
Bạch Hi, nên đi xem tiểu Phỉ nhi thôi, đã lâu không thấy, Tiểu Phỉ nhi
có phải đang nhớ hắn hay không? Cạc cạc!
"Sư phụ..." Bạch Hi định nói lại thôi, có nên nhắc nhở sư phụ một chút hay không?
"Làm sao thế?"
"Người..."
"Gì thế?? Có chuyện mau nói."
"Người có thể cạo râu hay không? Như vậy thật sự là không thể gặp người đâu sư phụ!" Tiểu Bạch Hi ủy khuất đỏ mặt nắm tay nhỏ nhắm chặt hai mắt nói
với Ngọc Phong Tử.
"Kỳ thực không phải con ghét bỏ sư phụ, nhưng
mà bộ dạng này của sư phụ thật sự là không thể đến nơi đông người được,
bị phân biệt đối xử là chuyện nhỏ, lỡ bị người ta xem là một lão già kỳ
quái hay thú vật thì làm sao bây giờ? !" Tiểu đồ đệ Bạch Hi vẫn là thật
sự quan tâm sư phụ.
"A ha ha ha... Thật đúng là khó chịu nổi
thật... Vậy mà lại bị đồ đệ răn dạy rồi... Hắc hắc." Ngọc Phong Tử có
chút ngượng ngùng gãi đầu, động tác trẻ con, nhưng lại xứng với vẻ mặt
râu bạc kia, thật sự có chút tam quan bất chính.
(* Tam quan (hay còn gọi là thế giới quan), bao gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá
trị quan => tam quan bất chính đó là cả thế giới quan, nhân sinh
quan, giá trị quan của bản thân đều bị méo mó)
Hai người rời khỏi bia đá, Ngọc Phong Tử lén lút đi theo phía sau Bạch Hi, mượn cây cối
che đi cảnh mình sửa sang lại bản thân, giống như là không muốn để Bạch
Hi nhìn thấy tình trạng chật vật mình. Bạch Hi cũng chỉ tùy
theo tính của vị sư phụ này, im lặng đi về phía trước, ba năm này không
biết là sư phụ chăm sóc cậu, hay là cậu chăm sóc sư phụ đâu?
Bụi
cỏ màu xanh lá hơi hơi động, có tiếng sột soạt truyền vào trong tai,
Bạch Hi đã là người tu hành cùng sẵn là Dị Năng Giả nên cảm giác nói cho cậu biết, nơi đó có cái gì.
Cậu bình tĩnh tiếp tục đi về phía
trước, cái kia có khả năng là một con côn trùng biến dị, chỉ cần nó
không chủ động công kích cậu, như vậy cậu cũng sẽ không vô cớ ra tay.
Cách đó không xa, ở phía sau, Ngọc Phong Tử vẫn chưa cảm nhận được gì nên cứ mải lo cho tạo hình của mình.
"Vút!" Tiếng xé gió lên, đột nhiên có một con nhện màu tím khổng lồ lao vút về phía Bạch Hi với tốc độ như đạn bắn!
"Xoạch." Con nhện tím dừng ở trước người Bạch Hi. Bạch Hi nhân lúc con nhện di
chuyển liền đồng thời kích phát dị năng không gian, thuấn di!
Hoặc là nói hiện tại cậu đã có thể nháy mắt bước đi, bình thường trong khi
huấn luyện, cậu đương nhiên sẽ không bỏ quên dị năng, mỗi ngày đều lợi
dụng dị năng không gian đi xuyên qua rừng cây. Nếu bạn nhìn thấy sự
luyện tập của cậu ta, như vậy bạn sẽ cảm giác giống như cậu ta trực tiếp đi xuyên qua cây cối vậy, kỳ thực cậu ta chỉ là lúc chạy đến cây cối
phía trước lợi dụng dị năng không gian bước lên một bước, điều chỉnh
thân thể, vòng qua chúng! Sức mạnh trong người càng nhiều, như vậy cậu càng dễ dàng di chuyển, thậm chí còn có thể bảo hộ Phạn Phạn
rồi!
"Xịt... !" Con nhện tím hình như có chút chán nản, cảm giác
khó chịu khi bị trêu đùa, nó phun ra chất dịch màu xanh mang theo độc
khí nồng đậm, mấy cây cỏ bị c