Pair of Vintage Old School Fru
Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế

Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324054

Bình chọn: 8.5.00/10/405 lượt.

a

còn làm cho cả gia tộc phồn vinh.”

“Bạch gia mở học đường tư

nhân, Bạch Tảo Đường truyền xuống những gì hắn đã lĩnh ngộ cho những

người trong Bạch gia. Bạch gia ở cùng yêu và Tu Tiên Giả trổ hết tài

năng. Người thường không biết điều đó, đó là bởi vì ước định giữa những

người có năng lực, không thể làm hại người thường, không thể để lộ ra

điểm bất thường của mình ra ngoài. Bạch gia cũng vì hắn mà trở nên huy

hoàng.”

“Nhưng Bạch gia bị thảm sát cũng là bởi vì hắn.”

“Sau khi nhân loại tự mình phát triển năng lực siêu việt, tuổi thọ liền kéo

dài rất lâu. Vốn lẽ đây chính là một điều rất tốt, Bạch gia hết đời này

đến đời khác đều đông đúc con cháu, tuy rằng không phải ai cũng có năng

lực nắm giữ niệm lực, nhưng điều đó lại rất tốt không phải sao?”

“Nhưng Bạch Tảo Đường lại không cam lòng, hắn muốn trở nên càng cường đại hơn. Tuổi trẻ xốc nổi, hắn tiếp tục tu hành, muốn tiếp tục sáng lập ra một

năng lực mới.”

“Không ai biết hắn muốn làm gì, nhưng có một ngày, Bạch Tảo Đường đi ra ngoài tu hành hơn mười năm, một mực không chịu trở về, rồi đến một ngày rất bình thường, Bạch gia đột nhiên chết rất nhiều người. Hầu như người của Bạch gia đều đã chết, mãi cho đến khi Bạch gia bị giết chết hết, Bạch Tảo Đường vẫn không xuất hiện.”

“Có người nói hắn tu hành xảy ra chuyện, tẩu hỏa nhập ma mà chết. Khiến

Bạch gia mất đi chỗ dựa, huy hoàng liên tục giảm xuống.”

“Có

người nói hắn chưa thỏa mãn với hiện tại, quá tham lam, nên bị trời

phạt, bằng không Bạch gia cũng sẽ không đột nhiên biến mất cùng với yêu

và Tu Tiêu Giả.”

“Nhưng mặc kệ là nói như thế nào, Bạch gia bị thảm sát tuyệt đối có liên quan tới Bạch Tảo Đường.”

Nói tới đây Thụ Yêu không nói thêm nữa.

Ngọc Phong Tử cũng tự mình suy nghĩ.

Thật lâu sau, Thụ Yêu lên tiếng.

“Tiểu gia hỏa, nghe đủ chưa?”

Ngọc Phong Tử phát ra tiếng ngạc nhiên quái đản, Bạch Hi đang nghe?

“Két --” Tiếng đẩy cửa vang lên, Bạch Hi vịn cánh cửa đi ra ngoài.

“Tôi không cố ý, chính là muốn đi ra để nói cho các ngươi biết giấc mơ của ta.” Giọng Bạch Hi khàn khàn.

Giấc mơ kia, Bạch Hi không thể hiểu toàn bộ được, cho nên muốn hỏi xem Thụ

Yêu cùng Ngọc Phong Tử. Bọn họ sống lâu như vậy, nhất định biết những

chuyện mà đứa trẻ 9 tuổi như cậu không biết.

Nhưng còn chưa đẩy cửa, liền nghe thấy thanh âm trầm ổn của Thụ Yêu......

“Tôi chính là hậu duệ của Bạch gia?” Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

“Ừhm. Từ biểu hiện cùng họ của ngươi, ngươi chính là hậu nhân cuối cùng của Bạch gia.” Thụ Yêu nói.

Bạch gia? Bạch Hi chưa bao nghe giờ nghe thấy mẹ nhắc đến chuyện này.

Còn cha? Đó là một từ xa lạ. Nhưng nếu mẹ đã không nói, Bạch Hi cũng

biết không nên chạm đến miệng vết thương trong lòng mẹ. Mẹ tên là Thanh

Lưu, như vậy nhất định cha họ Bạch.

Bạch Hi kể lại giấc mơ của mình cho Thụ Yêu cùng Ngọc Phong Tử.

“Tiểu gia hỏa.” Biết tên họ của Bạch Hi, nhưng ánh mắt Thụ Yêu vẫn cứ ôn nhu

nhìn cậu, gọi cậu là tiểu gia hỏa. Thụ Yêu không nói gì, biết

chắc đó là Bạch Tảo Đường, lúc đó hắn từng là một cái cây nhỏ lúc linh

trí mới hình thành mà làm một chuyện.

Khi đó Bạch Tảo Đường còn

chưa nổi tiếng - người sáng lập ra Bạch gia trong tai Yêu giới cùng Tu

Tiên Giả, nhưng hắn mỗi ngày đều sẽ ở chính trước mặt mình kể ra tâm

sự, thiếu nhiên lòng mang khát vọng, có nhiệt huyết tuổi trẻ, muốn đứng

vững trên đỉnh của thế giới, nhìn một cái. Có lẽ hắn cũng không biết

chính mình có thể nghe được hay không, nhưng khi thấy cây này nhỏ này

dựng đứng ở bờ sông, rõ ràng có tư duy nhưng không ai phát hiện, rõ ràng nghe hiểu được tiếng người nhưng không ai tới dừng chân, Bạch Tảo Đường có lẽ trong lúc vô ý làm bạn với Thụ Yêu rất nhiều năm. “Ngươi muốn đi tìm cô gái ngươi lạc đúng không? Phỉ Nhi kia cũng chỉ là vô ý, lại đem ngươi

đến nơi này, nếu ngươi muốn rời đi, ta sẽ giúp ngươi. Quyết không ngăn

cản.” Thụ Yêu nói tới đây thì không nói nữa. Phỉ Nhi cho dù là bằng hữu

của hắn và Ngọc Phong Tử, nhưng hành động vô ý của nàng, cũng khiến hắn

và Ngọc Phong Tử ít hay nhiều cũng có chút áy náy.

Bạch Phong Tử

đang đứng bên cạnh có chút tức giận, đây chính là cây mầm tốt, thật vất

vả mới nhận hắn làm sư phụ, không thể thả chạy đi được!

Còn chưa chờ Bạch Phong Tử nói. Bạch Hi đã lên tiếng

“Không cần, chị Phỉ Nhi cũng là vô tình mang tôi đến, nhưng nếu không phải chị Phỉ Nhi mang tôi tới nơi này, nếu không biết sư phụ, tôi cũng

sẽ không biết hóa ra gia tộc của tôi còn có chuyện như vậy.”

“Tôi nhất định phải tìm được Phạn Phạn, nhưng không phải bây giờ.” Bạch Hi

tin tưởng vững chắc. Cô gái luôn làm bạn, làm lão sư những khi cậu bất

lực nhất kia, cậu nhất định sẽ trở lại bên cạnh cô.

Cậu sẽ không

tự cao mà cho rằng mình có thể gây dựng lai Bạch gia, nhưng để huyết

mạch Bạch gia tiếp tục được kéo dài ánh sáng, cậu vẫn sẽ cố gắng.

Phạn Phạn, chờ tôi. Chờ khi tôi xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, tôi sẽ

không còn là một đứa bé không có năng lực mà cô luôn phải bảo vệ nữa.

Tôi sẽ dẫn cô, đi ngắm tất cả phong cảnh khắp thế gian, cuối cùng, nắm tay

cô, bên nhau đến