
iận đến mức không còn đàng
hoàng nữa rồi.
“Khụ......! Khụ khụ!” Trên giường truyền đến tiếng ho khan.
“Hắc! Đồ đệ bảo bối của ta, cậu rốt cục tỉnh! Sư phụ chờ mãi đến mức hoa rơi
rụng hết cả rồi!” Ngọc Phong Tử kêu hai tiếng quái đản, hai bước đến bên giường.
“Hừ!!” Thụ Yêu cũng nhận thấy Bạch Hi tỉnh, định nói
chuyện, liền nghe thấy Ngọc Phong Tử khoa trương nói mấy lời buồn nôn.
Hừ! Chờ đến mức hoa rơi rụng hết ư? Còn ta thì chờ ngươi đến mức biển
cạn đá mòn rồi đây!
Ngọc Phong Tử thần kinh không ổn định vẫn chưa cảm giác được Thụ Yêu có gì không ổn, ngồi yên ở bên giường hỏi Bạch Hi.
“Đồ đệ này, sao cậu hôn mê lâu như vậy?”
“Ngu ngốc, lúc ngươi hôn mê ngươi có biết ngươi vì sao ngươi lại hôn mê thật lâu sao?” Thụ Yêu không lưu tình chút nào đả kích Ngọc Phong Tử! Hôn mê là cái gì? Hôn mê chính là không có ý thức, đồ ngốc!
“Ta......
Khụ khụ......” Bạch Hi mở miệng, nhưng cảm giác khó nói chuyện lại xuất
hiện như lần đó ở trong mộng, thanh âm khàn khàn, cổ họng ran
rát.
“Nhiều ngày như vậy còn chưa được uống nước ...... Đồ đệ chờ ha, sư phụ đi rót nước cho cậu nhé.” Ngọc Phong Tử bỗng nhiên nhớ tới,
nhân loại có thể không ăn, nhưng không thể không uống nước, có lẽ vì
trong lời gian này Bạch Hi hôn mê...... Hắn và Thụ Yêu lại không nghĩ
tới vấn đề này...... Vì thế Bạch Hi, từ đó đến giờ không có giọt nước
nào vào trong họng. Ngọc Phong Tử bởi vì thẹn trong lòng nên hạ thấp
phong thái.
Tiếp nhận ly trà Ngọc Phong Tử đưa tới, thông nhuận cổ họng.
“Thảo nào ta không thể nói chuyện ở trong giấc mơ với tổ tiên, hóa ra là bởi
vì không có nước......!! Sư phụ! Ngươi hại ta đến thảm!” Bạch
Hi khóc không ra nước mắt, trong giấc mơ cậu không thể đặt câu hỏi, nên
rất nhiều thứ cậu không thể hiểu được, cũng không thể tìm ra nguyên nhân nói không được, hóa ra là không có người cho cậu uống nước?! Có chút ảo não, Bạch Hi làm loạn nên như trẻ con.
“Sư phụ! Đều tại người!”
“Ta...... Ta......”
“Tóm lại ta sai sót một cái nhưng lại là cơ hội cuối cùng!”
“Sao......” Bạch Hi còn chưa nói xong, bỗng nhiên một cái bàn tay rễ cây trắng nõn bưng kín miệng.
“Suỵt...... Đừng ầm ĩ.” Thụ Yêu nói nhỏ ở bên tai Bạch Hi.
Giọng nói kia quỷ dị nói không nên lời, khiến Bạch Hi bình tĩnh trở lại.
Ngọc Phong Tử chớp chớp mắt, cái cảm giác không thoải mái kia lại tới nữa, sao lại thế này?
“Ta là Thụ Yêu, cậu vừa tỉnh, trước cứ nghỉ ngơi một lát, lát nữa chúng ta
lại nói chuyện.” Nói xong Thụ Yêu liền kéo Ngọc Phong Tử rời khỏi phòng.
“Hắc, lão huynh, sao bây giờ ngươi lại khách khí như vậy, trước kia
ngươi đâu có như thế này.” Ngọc Phong Tử phát hiện mình có chút không
hiểu lão bằng hữu đã sống đến mấy trăm năm tuổi này.
Thụ Yêu
nhíu mày, ngươi không biết thì tốt hơn, bao gồm...... Tâm tư muốn ở cùng ngươi của ta. Ngươi chắn cho ta một tia sét kia, nhưng không bị đạo sét kia đánh trúng thì lại bị trúng cái khác ...... Thời đại biến hóa đâu
rồi, thời đại tu tiên biến thành thời đại của Dị Năng Giả, thế giới an
tĩnh yên bình cũng biến thành tận thế khói lửa nổi lên bốn phía.
Ta đã thay đổi...... Như vậy ngươi...... Sẽ thay đổi sao?
Thụ Yêu lắc lắc đầu, quăng suy nghĩ ra sau đầu.
Không phải không biết ngươi có người con gái ngươi yêu thương, mà là tim của ta, không sống vì ta, mà sống vì ngươi.
“Ta nhớ tới một vài việc.” Thụ Yêu quay lưng nói với Ngọc Phong Tử.
“Là về Bạch Hi ư?” Ngọc Phong Tử nghiêm mặt hỏi.
“Ừh.” Thụ Yêu vẫn như cũ đưa lưng về phía Ngọc Phong Tử.
Gío thổi qua Thụ Yêu cùng Ngọc Phong Tử, đỉnh núi rộng lớn chỉ có hai người cùng Bạch Hi ở trong miếu thờ.
“Nửa tháng này ta luôn luôn cố nhớ lại, rất nhiều chuyện không đáng giá nhắc tới, khiến ta có chút hứng thú đó là một người đàn ông, là một người
đứng đầu gia tộc.”
“Bạch gia.”
Ngọc Phong Tử lẳng lặng nghe, không đáp lời.
“Người sáng lập ra Bạch gia, Bạch Tảo Đường. Cũng là thủ phạm khiến cho gia tộc hắn bị thảm sát.”
“Bạch Tảo Đường lập ra một thời đại mới điên cuồng, khi đó không có yêu, Tu
Tiên Giả, mà là nhân loại bình thường. Nhưng hắn đã sáng lập ra một năng lực mới - niệm lực. Niệm lực chính là tín ngưỡng cường đại nhất trong
lòng mỗi người có thể dựa vào. Giống như một người phụ nữ tay không tấc
sắt, khi con của nàng gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, ngọn lửa nhỏ
trong lòng cô ta sẽ bùng cháy mãnh liệt, cô ta sẽ có thể làm ra những
chuyện mà bình thường không thể nào làm được, có thể khiến người ta trố
mắt đứng nhìn. Nhưng đây chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, không phải
muốn xem là xem được.”
“Bạch gia tựa hồ trời sinh có tư chất và tư cách để sử dụng niệm lực. Có lẽ đây là do Bạch Tảo Đường mang lại.”
“Mỗi người đều có khả năng vô hạn, có khả năng tiến hóa ra năng lực, nhưng
nó không những chỉ cần đến thực lực, còn phải cần đến kỳ ngộ. Thực lực
chưa đạt tới, dù có gặp kỳ ngộ, cũng không thể nắm chắc được nó. Thực
lực đủ, nhưng nếu không gặp được kỳ ngộ, cũng chỉ có thể cảm thán ông
trời bất công mà thôi.”
“Bạch Tảo Đường, hắn vừa đúng gặp thời
cơ, cũng vừa có được thực lực. Cho nên hắn làm được, hơn nữ