The Soda Pop
Có Gấu Thường Xuất Hiện

Có Gấu Thường Xuất Hiện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321962

Bình chọn: 7.5.00/10/196 lượt.

ng Nguyên nhìn cô, có ngàn câu vạn chữ muốn nói, nhưng lại cảm thấy mình lỗ mãng. Bạc Hà cũng giữ đầy lời trong bụng, lại chỉ cười cười: “Em về thay bộ quần áo, lập tức đến ngay.”

“Vậy anh về đun lại canh trước.” Anh đặt cây dù bên ngoài kệ giày: “Đừng lâu quá, thức ăn sẽ nguội.”

“………… Vâng.” Cô cười cười, khuôn mặt không khỏi nóng lên.

Vào nhà, cô cởi một chiếc giày, rồi lại đứng ngây ra trước cửa. Gấu tiên sinh anh ấy…………Gấu tiên sinh anh ấy nói…………

Anh có em rồi, cần bạn gái làm gì?

Cô không nên vui mừng như thế. Đây chẳng qua là…………Chẳng qua là nhất thời lỡ lời mà thôi. Cô lè lưỡi, nhẹ nhàng gõ đầu mình.

Đúng vậy, không nên vui mừng như thế.

Bởi vì đó chẳng qua chỉ là lỡ lời mà thôi.

Không biết tại sao, cô lại muốn khóc …………

Ngày hôm sau, Tố Lệ không đi làm. Cô lo lắng gọi điện thoại, nhưng vẫn không gọi được cho cô ấy.

“Tố Lệ có xin nghỉ phép không?” Bà chủ mất hứng.

“Có.” Bạc Hà hốt hoảng giải thích: “Có, cô ấy xin với tôi…………À…………nghỉ bệnh.”

Bà chủ liếc nhìn cô một cái, thở dài một hơi: “Ngay cả nói dối cũng không tốt, tương lai cô phải làm sao đây!” Nhưng lại không so đo với cô.

Mặc dù thật mất mặt, nhưng Bạc Hà cũng lén thở phào nhẹ nhõm. Đại khái là bà chủ sẽ không so đo chuyện Tố Lệ bỏ bê công việc. Một mặt làm giúp Tố Lệ một số việc, một mặt lo lắng không yên, nghỉ làm ba ngày sẽ bị đuổi việc, cô bé ngốc này chẳng lẽ cứ tiếp tục thế sao? Đây là thời buổi nào, công việc bây giờ rất khó tìm. Thế mới nói, đều do mình không tốt, tại sao không nói uyển chuyển một chút? Bây giờ nên làm thế nào đây?

Không ngờ buổi chiều Tố Lệ lại đến công ty, vành mắt đỏ hoe, vẻ mặt ủ rũ. Cô mím chặt môi, vùi đầu trên bàn làm việc làm rất nghiêm túc, không nói một lời.

Bà chủ lạnh lùng nhìn cô một cái: “Bạc Hà nói, cô xin cô ấy nghỉ bệnh?”

Khuôn mặt Bạc Hà lập tức đỏ lên. Tố Lệ nhìn cô một chút, giọng nói có chút nghẹn ngào: “…………Dạ, buổi sáng em thấy không thoải mái, nghẹt mũi.”

“Thời tiết thay đổi, phải chăm sóc thân thể kỹ lưỡng một chút.” Bà chủ làm như không biết gì cả: “Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, làm hết công việc rồi về nghỉ ngơi đi!”

“…………Em không đi khám bệnh, không có giấy của bác sĩ.” Tố Lệ khịt mũi một cái.

“Cảm vặt còn phải đi khám bệnh à?” Bà chủ bình thản ung dung: “Uống nhiều nước ấm, nghỉ ngơi nhiều là được. Giấy khám? Miễn đi! Ngày mai cố gắng một chút, theo kịp tiến độ là được.” Bà cầm hóa đơn bán hàng: “Phải uống nhiều nước một chút biết chưa? Bạc Hà, không cần gấp, làm hết việc ở đây, đưa Tố Lệ về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay không có việc gì cần gấp.” Nói xong cũng đi ra cửa

“Tốt thật đấy, thất tình còn có thể xin nghỉ bệnh.” Thiệu Tích châm chọc: “Mai mốt tôi ly hôn có thể xin nghỉ nhà có tang không?”

“Ơ kìa, chị Thiệu Tích, sao chị lại nói gở như thế? Chồng của chị dịu dàng quan tâm như thế, biết kiếm tiền lại hào phóng, còn là quản lý công ty chứng khoáng, không có chuyện gì sao lại nguyền rủa mình………… ” Lạc Quân cười haha.

Mặt Tố Lệ lúc trắng lúc xanh, chỉ cúi đầu tiếp tục làm việc.

Bạc Hà không đành lòng, thu dọn đồ đạc, nói với cô: “Tố Lệ, chị đưa em về nhà.”

“…………Em còn chưa làm xong việc.” Cô cúi đầu ghi ghi chép chép.

“Không cần làm.” Bạc Hà thu dọn đồ trên bàn giúp cô: “Về nhà.”

Tố Lệ ủ rũ mặc cho Bạc Hà thu dọn đồ giúp mình, yên lặng đi theo sau cô, ra khỏi công ty.

Đến trạm xe điện ngầm, Tố Lệ thấp giọng nói: “Chị Bạc Hà, anh ấy thật sự lừa em………… ” Khóc to cả buổi sáng, nghĩ rằng nước mắt đã cạn, không ngờ vừa mở miện, lại khóc òa lên.

Bạc Hà nhẹ nhàng ôm cô, yên lặng giúp cô lau nước mắt.

“Tại sao lại như vậy? Đùa cợt như thế rất vui sao? Lừa gạt nói muốn cưới em, muốn kết hôn với em…………lừa gạt nói yêu em…………Chẳng lẽ, yêu anh ấy nói chỉ là ‘quan hệ’ với em thôi sao?” Cô gào khóc: “Tại sao lại có thể thản nhiên lừa gạt em, chẳng lẽ em không có tim, chỉ là một con rối? Tại sao vậy? Rốt cuộc là tại sao?”

Tại sao? Bạc Hà mờ mịt tự hỏi. Không, cô cũng không biết, chẳng lẽ ngây thơ cũng là một cái tội? Nhìn đời không rõ cũng là một cái tội?

Cô đưa Tố Lệ khóc nức nở về nhà, yên lặng nghe cô ấy đau khổ phát tiết. Đáng tiếc miệng của cô không ngọt, an ủi người khác thế nào cũng không biết. Tại sao cô không thể lợi hại giống như Gấu tiên sinh, có thể lập tức làm cho Tố Lệ mỉm cười?

Thật là hận cái miệng đần của mình…………

“Thật xin lỗi, chị không biết cách an ủi người khác.” Cô ngồi cạnh nghe Tố Lệ khóc.

“Không, chị Bạc Hà………… ” Tố Lệ khóc đến thở hổn hển: “Chị nghe em nói, chính là đã an ủi…………Aaa, tại sao chị Bạc Hà không phải là đàn ông? Nếu chị là đàn ông, em gả cho chị là tốt rồi, Huhu —— “

Hai cô gái ôm nhau khóc, khóc đến khi Tố Lệ ngủ, Bạc Hà nhẹ nhàng đắp chăn giúp cô, sau đó mới đi về nhà.

Theo thường lệ ra khỏi trạm xe điện ngầm, gọi điện thoại cho Ứng Nguyên. Trong chốc lát, Ứng Nguyên sải bước đi tới, có chút đau đầu khi phát hiện ánh mắt của cô sưng to như một quả hạch đào.

“Hôm nay sao thế?” Anh lo lắng sờ sờ mí mắt sưng vù của Bạc Hà, phát hiện cô co rúm người lại. Chết tiệt, cô khóc đến đau cả mắt.

“Tố Lệ không có trách em.” Cô nhỏ