Insane
Có Gấu Thường Xuất Hiện

Có Gấu Thường Xuất Hiện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321952

Bình chọn: 7.5.00/10/195 lượt.

giọng trả lời: “Em đưa cô ấy về nhà, sau đó ngồi bên cạnh khóc với cô ấy.”

Ứng Nguyên im lặng hỏi ông trời. Cô gái nhỏ này mềm lòng như thế, thật sợ cô sẽ khóc đến mù mắt.

“Biết sớm vẫn hơn biết muộn, biết muộn vẫn hơn không biết.” Bàn tay anh vỗ lưng Bạc Hà, mặc dù đã rất nhẹ, vẫn khiến cho Bạc Hà dúi về phía trước hai bước.

“Em nghĩ, cô ấy hẳn đã nghĩ thông rồi.” Sau lưng có hơi đau, nhưng cô hiểu, đây là phương thức Gấu tiên sinh biểu hiện sự thân mật.

Tố Lệ mặc dù còn trẻ, nhưng tính cách quyết đoán, một khi cô phát hiện mình bị lừa, sẽ không tiếp tục đi trên con đường không lối về đó nữa. Không giống những người dù biết nhưng vẫn không thể quyết đoán, cố gắng níu kéo, cho đến khi tình cảm rữa nát biến chất, cuối cùng…………mới cố gắng tìm cách thoát thân.

Tố Lệ thông minh, nhưng cô ngốc, cô rất ngốc rất ngốc. Chính vì biết mình ngốc, cho nên mới cảnh giác không muốn rơi vào lần nữa.

Ứng Nguyên nhìn vẻ mặt đau khổ đến ngẩn người của cô, ho một tiếng: “Hồn lại chạy đi đâu rồi? Chúng ta đi mua thức ăn thôi………… “

“Mình chỉ cần có Gấu tiên sinh là tốt rồi.” Cô lầm bầm.

Ứng Nguyên bị câu tự lẩm bẩm của cô làm cho xấu hổ đến mức khuôn mặt ngăm đen đỏ bừng. Anh không biết phải trả lời thế nào, nhưng không trả lời thì không tốt lắm.

Anh lại ho khan một tiếng: “…………Anh cũng vậy “

Bạc Hà bừng tỉnh lúng túng, cô cúi thấp đầu, không biết tại sao có chút muốn cười cũng có chút muốn khóc. Cô hắng giọng một cái: “Chúng ta đi mua thức ăn đi!”

“Hả? Ừ ừ………… ” Ứng Nguyên chật vật không thôi: “Hôm nay anh đi xe máy. Anh nghĩ đến cửa hàng lớn mua thì tốt hơn.” Anh dẫn Bạc Hà đến chỗ đỗ xe, đưa mũ bảo hiểm cho cô.

Bạc Hà cẩn thận sửa lại váy áo, ngồi ở phía sau anh, run rẩy nắm lấy thanh vịn phía sau xe máy. Ứng Nguyên khởi động xe nhưng lại không đi.

“Đưa tay đây.” Mặt anh giấu dưới mũ bảo hiểm: “Nắm ở phía sau rất nguy hiểm.”

Bạc Hà chần chờ một chút, xấu hổ nắm áo khoác của anh. Ứng Nguyên kéo bàn tay nhỏ bé của cô qua, ôm ngang thắt lưng anh: “Ôm chặt, nếu không sẽ nguy hiểm.”

Cô hít vào một hơi thật sâu, sợ hãi ôm lấy eo anh, an ủi mình: Gấu tiên sinh mặc áo khoác ngoài rất dày, cũng………… chắc sẽ không sao đâu nhỉ?

Trên thực tế, rất ‘có sao’. Ứng Nguyên đang nghĩ, đi xe máy thật là một ý tưởng ngu ngốc. Bạc Hà luôn ăn mặc rất bảo thủ, nhưng dựa vào gần như vậy, thỉnh thoảng dừng lại lúc đèn đỏ, anh phát hiện, Bạc Hà thật rất ‘có vốn liếng’.

Bình thường cô luôn ăn mặc kín đáo, nhìn không ra, nhưng mà bây giờ ………… Niêm mạc mũi của anh không tốt, sắp phun máu mũi mất rồi!

Anh mắng mình: Sao lại có ý nghĩ tà ác đó? Người ta tin mình như thế, thật là không nên!

“Ứng Nguyên?” Bạc Hà nhỏ nhắn áp vào lưng anh: “Có phải em chiếm chỗ khiến anh không có chỗ ngồi không? Em lui về phía sau một chút là được.” Cô cố gắng lui về phía sau, vừa lúc gặp phải đèn đỏ, cô lại “trượt” đụng vào lưng Ứng Nguyên.

Thật là khiến người không chịu nổi…………Không, anh không nói đến mũ bảo hiểm của Bạc Hà, mà là xúc cảm mềm mại đáng chết kia, áo khoác thật dày cũng không ngăn được mà ——

Anh cố gắng đè nén, bắt đầu niệm chủ nghĩa Tam Dân [1'>, nếu không anh sợ sẽ ‘máu tươi năm bước’ —— đàn ông quả nhiên là sinh vật tà ác.

Cuối cùng cũng đến cửa hàng lớn, mười phút ngắn ngủi đối với anh mà nói giống như trộn lẫn giữa thiên đường tội ác và địa ngục.

“Sao thế?” Bạc Hà tháo mũ bảo hiểm xuống, nhìn khuôn mặt cứng đờ của Ứng Nguyên: “Em đụng làm anh đau sao? Thật xin lỗi, đau lắm à? Có bị bầm hay không? Về nhà em giúp anh xoa………… “

Xoa? Cô nói là …………Cô muốn vạch áo của anh lên, dùng bàn tay mềm mại nhỏ bé kia xoa lưng cho anh?

Anh vội vàng bịt mũi, ông trời đáng chết, ông xem thường Tạ Ứng Nguyên tôi!

“Không, không có gì hết.” Giọng anh ồm ồm nói: “Không sao hết.”

“Em đụng vào lưng anh, tại sao lại chảy máu mũi vậy?” Bặc Hà nghi hoặc lấy khăn giấy ra: “Lau đi này, máu chảy qua ngón tay kìa. Coi chừng là bị nóng trong người? Hay là thiếu Vitamin C!”

Anh không biết trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy khăn giấy: “Anh nghĩ anh thiếu rất nhiều vitamin, không chỉ C thôi đâu.”

Không biết loại Vitamin nào có thể tăng khả năng kiềm chế? Anh cần loại vitamin đó.

Sau này anh không bao giờ…………đi xe máy nữa…………

Đến cuối hạ, nhà máy xây dựng kiếm cơm nhờ các công trình tương đối nhàn hạ. Công ty bọn họ ít nhân công, du lịch dành cho nhân viên rất nhàm chán, nhưng bà chủ rất rộng rãi, bà ấy thưởng một khoản trợ cấp du lịch, đi chơi hai ngày, cộng với hai ngày cuối tuần, có chừng năm ngày nghỉ.

Trong phòng làm việc, các cô gái vui mừng đến phát điên, thảo luận nên đi đâu chơi, đủ loại kế hoạch, hành trình tốt đẹp. Bạc Hà mỉm cười nghe các cô nói, chỉ im lặng lắng nghe.

Cô không giống những cô gái không buồn không lo đó. Nhưng số tiền trợ cấp nho nhỏ này lại giúp ích rất lớn cho cô. Giày của cô đã nên thay từ lâu, A Bá giúp cô sửa giày không biết đã lắc đầu bao nhiêu lần: “Cô à, đôi giày này của cô đã mòn lắm rồi, nên mua đôi mới đi!”

A Bá đã muốn mua một đôi cho cô, khiến cô vô cùng ngượng ngùng.

Đi du lịch? Đó là mơ ước của