
t đám người lôi kéo đi vào cửa “Kinh hồng”.
Lúc ở trên xe, trong
lòng hắn đã cảm thấy bất an, đến đây, thấy chung quanh đèn lóe sáng,
tất cả đều là trai thanh gái lịch vui chơi tới quê quên đất. Bỗng
nhiên lại nhớ tới chuyện quỳ trên bàn chải, cũng không phải hắn cố
ý, chẳng qua là uống rượu, vô tâm vô tính, đến nay đã ghi lòng tạc
dạ, không dám tái phạm. Mở cửa xe bước xuống, gió đêm lạnh thổi qua,
trời tối đen như mực, nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ, lại nghĩ
có thể vợ có thể đang chờ mình về nhà, trong lòng ấm áp, tâm tình
đột nhiên căng thẳng. Ngẩng đầu nhìn mọi người, nói: “Anh em cứ chơi
đi, anh muốn về nhà.” Không để ý tới lời khuyên can, cũng không quay
đầu lại, không một chút thương lượng rời đi.
Có người kinh ngạc
hỏi: “Vệ thiếu làm sao thế? Vừa rồi còn rất thoải mái cơ mà.” Một
người nhìn theo hướng Vệ Khanh rời đi, nhún vai nhíu mày nói: “Vệ
thiếu đã thay đổi thật rồi.” Bạn gái đứng cạnh xúc động nói: “Có
lẽ đàn ông sau khi kết hôn mới tốt.” Nói xong nhìn hắn một cái, làm
hắn sợ hãi liên tục hét to: “Mọi người cứ đứng ngoài cửa nói linh
tinh làm gì, đi vào thôi, đi vào thôi…” một đám người chen chúc đi
vào.
Gió lạnh đêm khuya, Vệ
Khanh rét run đi lên lầu, vừa mở cửa, ánh đèn vàng ấm áp trên trần
nhà chiếu lên người, giống như ánh mặt trời mùa đông ấm áp. Chu Dạ
ngồi ở sofa soạn giáo án, bật ti vi, nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng
đầu lên nhìn, nhìn một cái, nói: “Đã về rồi sao?” Nói xong lại cúi
đầu, tiếp tục soạn giáo án.
Vệ Khanh cởi áo khoác
đi vào, nhẹ nhàng ôm cô, tì cằm lên đỉnh đầu cô: “Ừm, anh về rồi. Chu
Chu đâu?”
Cô vặn thắt lưng, đứng
dậy: “Ngủ rồi, anh mau đi tắm đi, rồi còn đi ngủ.” Xoa xoa mắt, cũng
cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Vệ Khanh gật đầu, hôn
lên đôi má đã lạnh của cô.