
ại mà đi chơi với bạn bè đi, tôi và Chu Chu về nhà.” Nắm tay con
muốn đi.
Vệ Khanh biết cô đang
giân, nói cái gì cũng không được, đành xin khoan dung: “Bà xã, anh
biết lỗi rồi, anh biết lỗi rồi…” đứng chắn ở cửa, không cho cô đi.
Chu Dạ không ra được, nghiêm mặt nhìn hắn, hai người giằng co không ai
chịu ai. Tuy rằng đã quen nhìn thấy bọn họ cãi nhau ầm ĩ, nhưng lúc
này tình cảm của trẻ con là mẫn cảm nhất, thấy không khí lúc này
không giống lúc hòa bình đùa giỡn ầm ĩ, Tiểu Chu Chu sợ hãi trợn
mắt nhìn cha mẹ, trong đôi mắt to tròn ngập nước.
Vệ Khanh thấy, nhân cơ
hội nói: “Em xem, con sợ rồi kìa, có chuyện gì chúng ta từ từ nói…”
kéo cô đi vào. Chu Dạ túm chặt nắm cửa, kiên quyết không buông, rõ
ràng là đang dỗi. Vệ Khanh nhìn một lượt hai mẹ con, tính trẻ con như
nhau, lắc đầu thở dài, dùng chút lực, kéo tay cô, ngồi xuống ôm cô, một
đạp đá văng cửa phòng ngủ, đặt cô lên giường, thì thầm: “Được rồi,
ngoan nào, đừng náo loạn…”
Chu Dạ giận tới mức
đỏ bừng mặt, cố gắng đẩy hắn ra: “Cút, cút, cút… có giỏi thì anh
vĩnh viễn đừng về nhà…” Vệ Khanh xoay người đặt cô dưới thân, cười
hì hì nói: “Lão bà hài tử nhiệt kháng đầu[87'>, anh
không về nhà thì về đâu
Chu Dạ oán hận mắng:
“Anh còn biết anh có vợ con à, anh còn biết về nhà à, anh còn biết
anh đã kết hôn à… con anh ở trong bệnh viện truyền nước biển, anh lại
đi chơi, một mình ở bên ngoài đùa giỡn…” càng nói càng uất ức,
giọng nói nghẹn ngào nức nở.
Vệ Khanh sửng sốt, hỏi:
"Chu Chu bị ốm sao?"
Chu Dạ khóc đỏ cả
mắt, vùi đầu vào trong chăn không nói lời nào, bả vai run lên, nức nở
ra tiếng. Con bị cảm lạnh phát sốt, một mình cô lo lắng trông giữ
bệnh viện cả đêm, thấp tha thấp thỏm, sợ chẳng may xảy ra chuyện gì,
lại nghĩ tới hắn ở bên ngoài chơi không biết trời đất, hận không thể
hung hăng cắn hắn hai miếng.
Vệ Khanh áy náy vô
cùng, dịu dàng dỗ cô: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, lẽ ra ngày hôm qua
phải về đến, lại bị bạn bè giữ lại không cho về, em cũng biết bọn
họ khó đối phó thế nào… Chu Chu bị ốm, em cũng phải gọi điện cho
anh…”
Cô xoay người ngồi
dậy: “Gọi điện thoại thì có ích gì? Nếu trong lòng anh còn nghĩ
tới cái nhà này, còn cần em gọi điện thoại sao?” khuôn mặt đẫm nước
mắt, điềm đạm đáng yêu.
Vệ Khanh khom người hôn
nước mắt cô: “Được rồi, được rồi, sẽ không bao giờ như thế nữa,
ngoan, đừng khóc, đừng khóc, em khóc, để con thấy, còn ra thể thống
gì…” bạn bè hắn đều chê cười hắn, sau khi kết hôn tính tình xoay một
trăm tám mơi độ, trở thành ông xã “nhị thập tứ hiếu”, còn ồn ào
đánh cược xem hắn có dám vài ngày không về nhà không. Hắn nhất thời
nổi giận, nói chính mình chỉ kết hôn mà thôi, cũng không mất đi
tự do thân thể, quả nhiên bị trúng mưu của người ta. Sau lại kịp phản
ứng, trong lòng sớm hối hân, lo lắng không yên, nhưng vì ngại mặt mũi,
đành ra vẻ không có việc gì trước mặt mọi người. Trời vừa sáng, đã
bật người dậy trở về nhà.
Tiểu Chu Chu đi theo
vào, thấy hai người ngồi một cỗ, tưởng cha bắt nạt mẹ, vội vàng
trèo lên giường, học theo Chu Dạ, cầm đồ chơi của mình đánh Vệ Khanh,
kêu ỏm tỏi: “Cha hư, cha hư…”
Xe lửa làm bằng sắt,
nhóc con lại xuống tay không biết chừng mực, đập luôn vào xương Vệ
Khanh, hắn hít một hơi lạnh kêu thành tiếng, xoay người ngồi dậy, tức
giận nói: “Chu Chu, con đối xử với cha như vậy à?” Cởi áo ra nhìn,
trên người tím bầ̉ng.
Tiểu Chu Chu chui vào
trong lòng mẹ, nổi giận đùng đùng nói: “Cha hư, bắt nạt mẹ…” Vệ
Khanh thấy cả con cũng nói như vậy, cười khổ.
Chu Dạ liếc mắt coi
thường, nhỏ giọng mắng “đáng đời”, dời đi chỗ khác. Tiểu Chu Chu
đứng dậy, ôm cổ cô, hào khí nói: “Mẹ đừng khóc, chờ cục cưng lớn
lên, bảo vệ mẹ…”
Một câu nói khiến hai
người nhịn không được, nở nụ cười.
Vệ Khanh thấy không
khí hòa hoãn hơn, vội ôm lấy con nói: “Ngoan, cha ôm, để cho mẹ con
nghỉ một lát. Ăn cơm chưa? Cha đưa con đi ăn…” thay quần áo, hôn vợ:
“Không còn sớm nữa, em có muốn tới trường không, anh đưa em đi dạy.”
Chu Dạ thấy sắp tới
giờ dạy, không giận dỗi với hắn nữa, kéo tay con nói: “Cục cưng
ngoan, nhớ tự cầm cặp sách.”
Vệ Khanh lôi kéo một
lớn một nhỏ ra ngoài: “Được rồi, cả hai mẹ con cùng xuống nhà thôi.”
Mấy ngày liền Chu Dạ
lạnh nhạt với hắn, cứ tới tối lại ôm con ngủ. Hắn không có cách
nào khác, đành phải ngủ một mình ở thư phòng.
Một tối nọ, hắn tan
tầm về nhà, thay quần áo, nói: “A Triết giới thiệu bạn gái, hôm nay
mời mọi người ăn cơm, anh đi rồi sẽ về.” Nói xong lén lút quan sát
sắc mặt cô qua tấm gương, không thấy gì khác thường. Hắn cũng không
nói dối, chỉ sợ cô đa nghi.
Cô gật đầu “ừ” một
tiếng tỏ vẻ đã biết, cầm chìa khóa trên tủ lạnh ném cho hắn, rồi
ngồi dạy con trai học.
Hắn cùng một người
bạn đi uống rượu, tới tận mười giờ, một đám người ồn ào đòi đổi
chỗ, nói người đẹp ở “Kinh hồng” nhiều như mây, có hứng thú hơn là
ngồi uống rượu ở đây. Vệ Khanh chần chừ không nói gì, lại có người
nói: “Vệ thiếu, sợ gì chứ, bọn em đều biết anh đã kết hôn, chỉ là
đi uống rượu mà thôi, chị dâu cũng biết rồi, sẽ không nói gì đâu.”
Bị mộ