
i mơ hồ nhớ lại người đã bế tôi dậy. Lẽ nào chính là anh ta?
Nhìn xung quanh, không có người quen, chắc chắn là anh ta đã đưa tôi
đến. Nhưng, chẳng phải lúc ấy anh ta không có trong sân quần vợt sao?
Xem ra, quả nhiên anh ta đang tránh tôi.
Chỉ có điều, nếu anh ta muốn tránh tôi thì vì sao lúc này lại xuất hiện ở đây?
Không đúng, không đúng, tất cả đều không phải là trọng điểm. Điều mà
tôi cần quan tâm bây giờ là nếu anh ta đã đưa tôi đến đây, vậy thì chắc
là anh ta gọi bác sĩ, thế thì….có phải bác sĩ đã nói gì với anh ta
không? Anh ta….có phải anh ta đã biết thân phận của tôi rồi không? Nếu
anh ta biết gì đó về tôi, vậy thì…..hậu quả sẽ không thể tưởng tượng
được.
“Bác sĩ….có nói tôi bị làm sao không?” Tôi khẽ nói.
“Bác sĩ xin nghỉ vì viêm dạ dày ruột”. Anh ta hậm hực nói.
Bác sĩ…xin nghỉ…vì….viêm dạ dày ruột? Nếu là bình thường thì chắc
chắn tôi sẽ nghi ngờ là liệu bác sĩ có giấy phép hành nghề không. Nhưng
hôm nay tôi đã không hỏi như thế. Hôm nay tôi muốn nhảy dựng dậy vỗ tay
hoan hô. Cảm ơn bác sĩ này đã mắc bệnh dạ dày ruột đúng lúc.
“Vậy…vậy à! Vậy thì quả là không trùng hợp”. Tôi giả tạo nói mấy câu này.
“Uhm”. Anh ta khẽ đáp lại.
Nếu bác sĩ không có ở đây thì có nghĩa là thân phận của tôi không bị
bại lộ nhanh như thế. Nếu thân phận của tôi không bị bại lộ nhanh như
thế, vậy thì phải quan tâm đến chuyện tiếp theo.
“Cậu, cậu vẫn giận tôi à?” Tôi khẽ hỏi.
Lúc nói, tôi vẫn cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, sợ rằng không cẩn thận nói sai thì lại làm cho anh không vui.
Thấy tôi nói vậy, khuôn mặt vốn dĩ không biểu lộ chút cảm xúc của anh ta dường như toát lên vẻ gì đó không tự nhiên. Nhưng vì sao anh ta lại
toát lên vẻ mặt như vậy nhỉ? Tôi cũng không biết.
“Chuyện lúc sáng tôi cũng không đúng”. Anh gượng gạo nói.
Câu nói này….nghe sao giống như là đang xin lỗi tôi vậy? Không sai, câu nói này tuyệt đối tuyệt đối là lời xin lỗi.
Chỉ là….vì sao lại là anh xin lỗi? Tôi tưởng rằng anh chỉ biết tức
giận, sao bây giờ…..lại xin lỗi tôi? Quả thực là không thể hiểu nổi.
“Bởi vì chuyện lần trước cậu cứu tôi, tôi thấy mình mắc nợ cậu. Vì
thế sáng nay cậu như thế, tôi có cảm giác dường như mình bị phản bội.
Nói thế nào nhỉ? Tuy không thể biểu đạt một cách hoàn chỉnh. Nhưng tôi
không hề ghét cậu”. Tôi đang cảm thấy kỳ lạ với lời xin lỗi bất thình
lình của anh thì anh lại nói những câu nói hết sức cảm tính.
“Tôi….” Vì những lời nói cảm tính và khuôn mặt hơi đỏ nhưng vô cùng
đẹp trai của anh mà đột nhiên tôi có cảm giác muốn khóc, tôi làm sao
đây?
“Mau uống thuốc đi”. Dường như anh cảm thấy có chút có xử, đành phải chuyển chủ đề nói chuyện, đưa một cốc nước trước mặt tôi.
Loại bệnh như thế này của con gái có thể uống thuốc không? Nếu có
uống thì cũng phải là loại thuốc giảm đau, những loại thuốc khác có tác
dụng phụ gì không? Tôi ngập ngừng nhìn….thuốc dạ dày anh đưa cho mình mà không biết phải làm thế nào. Chỉ có điều….để che giấu thân phận, cho dù là thuốc độc thì cũng phải nhắm mắt mà nuốt.
“Cảm ơn…..” Giọng nói của tôi có chút gì đó nghẹn ngào.
Còn về việc vì sao nghẹn ngào thì dĩ nhiên là vì những lời nói bất thình lình của anh khiến tôi cảm động chết đi được.
“Này….cậu khóc cái gì?” Khi thấy tôi khóc, anh giật nảy mình, trông mới đáng yêu làm sao.
“Mình cảm động mà”.
Tuy đến đây với thân phận là nam sinh, sống với thân phận là nam sinh nhưng vì anh chàng tên là Hàn Thành nam này mà hôm nay tôi cảm thấy có
lẽ cuộc sống như thế này cũng rất tốt. Ít ra thì….có anh ở bên.
“Đàn ông con trai gì mà…..” Anh nhăn nhó nhìn tôi nước mắt nước mũi đầm đìa.
Chỉ có điều, lúc đang khóc, đột nhiên tôi lại nghĩ đến một chuyện, đó chính là vì sao anh chàng này lại nghĩ thông suốt được như vậy? thật là khiến người ta không thể hiểu nổi.
(2)
Trong thời gian “người thân” đến thăm, con gái thường cảm thấy buồn ngủ, đặc biệt là thêm vào đó là lượng vận động mạnh….bạn có biết sẽ xảy ra
chuyện gì không?
Ban đầu tôi cũng không biết, nhưng sáng ngày thứ hai tỉnh dậy tôi đã biết.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào căn phòng, có chút chói mắt. Tôi xoay
người, quay lưng về cửa sổ, không nhìn ánh nắng chói mắt ấy. Chiếc
giường ấm áp mới là nơi cư ngụ lý tưởng của tôi. Tôi sung sướng gối đầu
cao hơn một chút.
Chỉ có điều, hôm nay gối thật là cứng, cứng đắc….khiến cái đầu của
tôi không thoải mái chút nào. Đúng lúc tôi muốn mở mắt để xem cái gối
mềm mại, dễ chịu của mình vì sao lại có sự chuyển biến lớn như vậy…..
“A….” Một tiếng hét thất thanh vang lên bên cạnh tôi.
Mới sáng sớm, cái gã đáng chết nào lại hét lên như lợn bị chọc tiết
vậy? Thôi, mặc kệ hắn ta, chắc là không liên quan đến chuyện của mình.’
Tiếp tục chìm đắm trong giấc ngủ của mình thì tốt hơn. Khó khăn lắm
mới đến cuối tuần, nên hưởng thụ cuộc sống như thế này mới phải.
“Cậu, rốt cuộc cậu đang làm gì? Buồn nôn chết đi được…..” Đúng lúc
tôi muốn ngủ tiếp thì đột nhiên cái âm thanh đáng ghét ấy lại vang lên,
tuy nhiên, cùng với âm thanh ấy là….cái gối của tôi chuyển động?
Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Tôi mơ màng mở mắ